Từng cành cây ngọn cỏ, từng đóa hoa chiếc lá, đều có thể xuất hiện nhận thức và đạo đặc biệt thuộc về riêng mình. Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, chỉ còn lại một, đó là từ bốn mươi chín tổng kết ra, có được đạo thuộc về riêng mình.
Thấy vô số đạo xuất hiện trong tư duy của hắn, dường như hắn muốn đọc hết tam thiên đại đạo, tìm hiểu con số thiên diễn bốn mươi chín. Chu Tự không từ chối, đây là đạo của người khác, hắn cần coi họ làm ví dụ, điều duy nhất phải cẩn thận là không thể bị họ ảnh hưởng.
Trong phút chốc, Chu Tự cảm thấy trong lòng bình tĩnh, cùng lúc đó, thiên địa cũng yên tĩnh theo. Dù sao băng trong hư không cũng đột nhiên bị ấn tạm dừng. Lúc này Chu Tự mở mắt. Hắn nhìn sao băng gần nhất, bước ra một bước.
Sau đó sao băng hóa thành đại đạo dung nhập vào trong cơ thể của hắn, tìm hiểu tư tưởng trong đó, chứng kiến cuộc đời của đối phương.
Rồi hắn bước tiếp, đại đạo tam thiên cũng có trước sau, Chu Tự bước ra từng bước, từng bước cách xa trung tâm, đến bầu trời sao vô tận. Sao băng vừa chạm đã lập tức tan vỡ. Mỗi lần chạm vào, sao băng đều sẽ tỏa ra như pháo hoa, khiến lòng người sợ hãi. Đây chính là đại đạo, để lại một cảnh rực rỡ trên thế giới này. Chu Tự bước đi cùng với sự tôn kính, sao sớm rực rỡ, đại đạo thanh tịnh. Trong phút chốc tốc độ của Chu Tự càng lúc càng nhanh, hắn như một ngôi sao băng lướt qua, thiên địa tỏa hào quang rực rỡ vì hắn. Lúc này Thu Thiển nhìn quyển sách, phát hiện đạo uẩn phát ra từ sách, hào quang vô cùng rực rỡ. Hình ảnh bên trên xuất hiện biến hóa, vô số sao băng ban đầu bay về trung tâm, hiện giờ một ngôi sao băng vốn không tồn tại liên kết tất cả, dường như đang nuốt chửng những sao băng khác.
Tốc độ của sao băng đột ngột xuất hiện này nhanh đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi. Sao băng trong hình ảnh bắt đầu biến mất với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, không biết đã qua bao lâu. Ngôi sao băng cuối cùng biến mất.
Ngôi sao băng nuốt chửng tất cả cũng bắt đầu mờ dần, dường như trở thành động đen không nhìn thấy đáy.
"Kết thúc rồi ư?"
Thu Thiển hơi nghi hoặc hỏi.
Lúc này Chu Ngưng Nguyệt cũng ngồi một bên, nhìn quyển sách biến hóa. Việc này đã vượt qua hiểu biết của họ. Vậy là Chu Tự ngộ đạo thành công hay thất bại?
Cùng lúc đó, Chu Tự đứng trong hư không tối đen, hắn quay đầu nhìn phía sau. Đó là con đường hắn đi đến, hiện giờ không còn ánh sáng. Hắn là ánh sáng duy nhất trong hư không. Nhưng ánh sáng trên người hắn cũng đang ảm đạm dần.
Ánh sáng tức là đạo. Sở dĩ trên người hắn có ánh sáng, là vì đã tiếp xúc với ánh sáng của người khác, ít nhiều ánh sáng này cũng có vết tích. Bây giờ ánh sáng biến mất, vết tích cũng dần biến mất. Trừ phi bản thân hắn có thể lĩnh ngộ đạo thuộc về mình. Nếu không sẽ hoàn toàn hòa vào trong bóng tối.
Chu Tự nhìn bầu trời sao, cũng nhìn bản thân bị bóng tối nuốt chửng. Hắn không lĩnh ngộ được đạo. Có nghĩa là ngay từ ban đầu bắn đã biết mình không thể thành công. Người khác trải qua trăm ngàn khổ sở, rất nhiều rèn luyện, mới lĩnh ngộ ra đạo thuộc về mình. Còn mình chỉ xem một lượt, làm sao có thể hiểu thực sự? Không đủ, còn xa mới đủ. Hơn nữa hắn có cảm giác, chưa xem hết đại đạo tam thiên.
Sau khi hắn bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng, lại xuất hiện trên con đường bùn đất, giọng nói đó cũng xuất hiện:
"Hình như ngươi không tìm thấy kho báu, thật đáng tiếc"
"Khi ta ý thức được đạo, ta biết ta sẽ không thành công"
Chu Tự trả lời.
"Tại sao?"
"Không có tại sao, một người tu luyện chín tháng như ta, tại sao có thể ngộ đạo?"
Giọng nói mơ hồ dường như bị chặn họng, sau đó lại lên tiếng:
"Người có câu hỏi gì không?"
"Ngươi là Thần Cố Lộng Huyền Hư à?"
Chu Tự hỏi.
"Không phải, ta là sinh linh được sinh ra từ sự tập hợp của đạo"
Đối phương trả lời.
Chu Tự kinh ngạc:
"Ngươi đã nắm giữ tam thiên đại đạo"
"Đương nhiên không thể nào"
Đối phương không giải thích nhiều.
"Ta muốn hỏi ngươi, tại sao bên trong không có kiếm tu?"
Chu Tự đột nhiên hỏi.
Hắn đã từng thấy cuộc đời của rất nhiều người, từng thấy rất nhiều đại đạo, duy chỉ không thấy kiếm đạo.
"Vì họ giữ trong kiếm mộ, dù ghi lại cũng sẽ mất đi đạo uẩn thực sự"
Giọng nói mơ hồ trả lời xong lại nói tiếp:
"Nhưng cũng không ảnh hưởng gì, có thể tìm được kho báu thì ngươi đã tìm được rồi"
"Ta cũng cảm thấy vậy"
Chu Tự cười gật đầu.
Vừa dứt lời, hắn cảm thấy bùn đất đang biến mất, xung quanh được thảm cỏ bao phủ. Sau đó một cái cây lớn chọc trời xuất hiện. Dưới gốc cây có một ông lão ngồi uống trà.
"Anh bạn, lại gặp nhau rồi.
Trí giả cười nói.
Chu Tự mỉm cười, đến trước mặt trí giả, sau đó ngồi xuống:
"Tiền bối, ta có câu hỏi "Ngươi hỏi đi?
Trí giả rót cho Chu Tự một chén trà.
Nghĩ thầm chắc chắn Chu Tự sẽ hỏi chuyện liên quan đến đạo, như vậy cũng ngộ đạo thất bại, thực sự khiến người ta bất ngờ. Đặc biệt là không có chút dấu tích nào, giống như xem vô ích vậy.
"Tại sao ta đã tag tên tiền bối trong nhóm, tiền bối cũng không thèm để ý ta?"
Chu Tự tỏ vẻ mặt nghiêm túc.
Cánh tay trí giả đang rót trà dừng lại, hơi ngạc nhiên nhìn Chu Tự. Xem xong tam thiên đại đạo thì hỏi câu hỏi này ư? Đáng đời ngươi không ngộ được đại đạo.
"Điện thoại vừa hay không có tín hiệu.
Trí giả đặt bình trà xuống nói.
Chu Tự không tin, chắc chắn là nhằm vào mình.1145 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận