Rời khỏi Quan Hà Phong, hắn liền định tăng tốc đi nhanh hơn. Nhưng đột nhiên có người gọi hắn lại.
"Kiếm Thư sư đệ, chờ một chút.
Quay đầu nhìn lại, là Ân Chí Viễn vội vã chạy tới.
"Ân sư huynh, đã lâu không gặp?
Lý Lạc Thư mỉm cười nói.
"Đã nhiều năm không gặp, phong thái sư đệ hơn hẳn trước đây đấy, tính đến bây giờ Thái Cực Phong chúng ta vẫn chưa hồi phục lại từ trong nỗi chấn hãi mấy ngày trước.
Ân Chí Viễn cũng tươi cười.
"Gây thêm phiền phức cho sư huynh rồi"
Lý Lạc Thư cúi đầu hối lỗi nói.
Thái Cực Phong được giao cho Ân Chí Viễn quản lý từ rất lâu, rất nhiều người đều biết, phong chủ kế nghiệm chắc hẳn là Ân Chí Viễn. Đợi hắn tiến vào thượng ba phẩm, có thể trực tiếp trở thành phong chủ.
Phong chủ tam phẩm, hợp tình hợp lý. Dù là nguyên linh tứ phẩm, cũng đủ để trở thành chưởng giáo của một số môn phái bậc trung.
Tuy không đủ để làm phong chủ một phong ở Đạo Tông Thiên Vân, nhưng chỉ cần vượt qua trung tam phẩm tiến vào thượng tam phẩm, đương nhiên cũng đủ tư cách trở thành phong chủ một phong. Đương nhiên, chắc chắn không có uy tín lắm. Nhưng vẫn còn lão phong chủ ở đây, không có vấn đề lớn.
"Kiểu rắc rối này chúng ta vui mừng còn không kịp ấy, sư đệ không cần để ý"
Ân Chí Viễn lắc đầu, sau đó lấy ra một thứ hình vuông trong suốt nói:
"Phụng mệnh của thầy tặng cho sư đệ cái này.
Nhận lấy thứ hình vuông, Lý Lạc Thư ngắm kỹ một lúc.
Phát hiện thứ hình vuông trong suốt này thực ra là một cái hộp, trong cái hộp có khí tức một trắng một đen đan xen cân bằng. Đó là Thái Cực.
"Bảo vật trấn sơn của Thái Cực Phong, Thái Cực trận đồ?"
Lúc nhận ra, Lý Lạc Thư rất kinh ngạc.
"Sư đệ thật hiểu biết"
Ân Chí Viễn cười nói:
"Lúc trước sư phụ ta khoác lác tận mây xanh, nói ai có thể phá vỡ Thiên Nguyên trận đồ thì sẽ tặng bảo vật trấn sơn Thái Cực trận đồ. Bây giờ sư đệ đã phá được, đương nhiên là phải đưa trận đồ đến. Sư đệ chắc chắn phải nhận, nếu không sẽ khiến sư phụ ta mất hết thể diện. Nhưng vẫn mong sư đệ dành thời gian giúp một việc Thấy Ân sư huynh nói nhiều như vậy, Lý Lạc Thư cũng ngại không nhận trận đồ, chỉ có thể hỏi cần giúp đỡ việc gì:
"Sư huynh cứ nói.
Ân Chí Viễn thở nhẹ nhõm vội nói:
"Ta nhớ Thiên Nguyên trận đồ có nửa phần dưới, ta mong khi nào sư đệ đi phá giải, thì nói trước một tiếng, để ta quan sát ngay từ đầu"
"Chỉ vậy thôi ư?"
Lý Lạc Thư khó hiểu.
"Chỉ việc này thôi Ân Chí Viễn gật đầu.
Việc này rất quan trọng, vô cùng quan trọng.
"Được, nhưng.
Lý Lạc Thư lược hơi suy nghĩ, nói tiếp:
"Nhưng ta không chắc chắn có phải mình đến phá giải không, hoặc là sẽ tìm người khác phá giải. Đương nhiên, bất kể là ta hay là để người khác, cũng đều sẽ thông báo trước cho sư huynh"
Hắn muốn rời khỏi Đạo Tông Thiên Vân, sau này đại ca phá giải, hắn chưa chắn có thể trở về, thật sự không được thì có thể để đại ca tự đến. Còn điều mà Ân Chí Viễn để ý là lần sau có thể thông báo trước, ai phá giải cũng không sao. Thấy Ân sư huynh không còn việc gì nữa, Lý Lạc Thư chắp tay cáo biệt, rời khỏi Đạo Tông Thiên Vân.
Ân Chí Viễn đưa mắt tiễn Lý Lạc Thư rời đi, tuy hắn cũng có thể cảm thấy Lý Lạc Thư không còn rực rỡ, nhưng hắn khác với người khác. Tận mắt hắn chứng kiến Lý Lạc Thư khởi sắc, không phải là kiểu khởi sắc bùng phát, mà là bước ra từng bước từng bước. Mỗi một bước đều có căn cơ của mình. Người như này hắn không tin sẽ lại đi về đường cũ. Tương lai nhất định có thể nhìn thấy đạo tử tỏa hào quang, Ân Chí Viễn nghĩ trong lòng. Đương nhiên hắn cũng không có thể tụt hậu nhiều lắm, cũng phải chuẩn bị cho mình. Dù sao mình cũng lớn hơn đạo tử không ít, bị ném lại quá xa, thì không hay lắm.
Mặt trời mọc ở phương đông.
Ánh nắng chan hòa, mây trắng bồng bềnh trôi.
Một bóng hình ngự kiếm đi trên không trung rời xa Đạo Tông Thiên Vân. Hắn quay đầu lại nhìn Đạo Tông Thiên Vân khuất dần một cái, cảm khái nói:
"Trở về nữa thì không biết phải đợi đến lúc nào, ta sẽ tìm công việc ít nghỉ phép"
Sau đó Lý Lạc Thư tiếp tục ngự kiếm rời đi.
Buổi trưa, khi hắn hoàn toàn cách xa Đạo Tông Thiên Vân, đột nhiên cảm thấy bầu trời xung quanh bắt đấu tối dần, tiếp đó mây đen phủ kín, dường như mưa bão sắp giáng xuống. Nhìn biến cố đột ngột, Lý Lạc Thư nghỉ chân, trong mây đen có sức mạnh đặc biệt, cả không gian bị bao trùm bởi sức mạnh này. Có người theo dõi hắn.
Không ngờ vừa xuống núi đã gặp rắc rối, Lý Lạc Thư cảm khái trong lòng.
Đợi một lát, phía trước bắt đầu có một bóng đen xuất hiện, tốc độ của hắn vô cùng nhanh, chỉ lúc sau đã đến nơi cách không xa Lý Lạc Thư. Đôi cánh đen xì sau lưng hắn giống như vực sâu không đáy. Mây đen xung quanh và đôi cánh của hắn phối hợp chặt chẽ với nhau, dường như bầu trời chính là đôi cánh của hắn.
Đây là một người đàn ông, khuôn mặt lạnh lùng, thậm chí trong đôi mắt nhìn Lý Lạc Thư còn không có hình ảnh phản chiếu.
"Các hạ là?"
Lý Lạc Thư hỏi.
"Âm Lương Nguyệt, ngươi có thể nhớ kỹ tên của ta, ít nhất cũng biết bại trong tay ai?
Âm Lương Nguyệt nhìn chằm chằm Lý Lạc Thư, mặt không cảm xúc nói:
"Ngươi là đệ tử của Đạo Tông Thiên Vân, ta không muốn giết ngươi, đây là việc rất phiền phức đối với ta.
1057 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận