"Vậy còn Tu Chân thì sao?"
Chu Tự hỏi.
Kiến thức về mấy cái này của Chu Tự chắc chắn không thể nhiều bằng đối phương, tuy rằng bản thân hắn cũng là một Tu Chân giả.
Chỉ là vừa mới vào nghề được nửa năm.
"Tu Chân giả hấp thu linh khí của đất trời, lấy bản thân là nền tảng, ngưng tụ lực lượng, kích thích tiềm năng.
Từng cảnh giới đều khó khăn vô cùng, so sánh với dung nạp quyền bính đơn thuần không biết khó hơn bao nhiều nữa. Hơn nữa trong Tu Chân tuyên truyền một câu nói, có thể lĩnh ngộ được đạo lý mới có tư cách lọt vào ánh mắt của Thần Minh. Mà loại người này như lông phương sừng lân, vô số người mở ra con đường phía trước, như bước trên băng mỏng, chỉ sơ sẩy một chút là nhập ma, điên cuồng đến chết. Cho nên so sánh thì thấy, với Thần Minh, đi đến cuối đường dễ hơn một chút, còn độ khó của Tu Chân giả thì nghĩ cũng biết. Cho nên, cùng là thời đại đỉnh cao, kiểu cấp Thần như ta đây phải so với nhiều Tu Chân Giả cùng cấp hơn chút. Tuy quyền hành thì có nhiều nhưng lượng người chỉ có chút ít. Thế nhưng dù các ngươi không bị hạn chế số người cũng chưa chắc đã có được nhiều người, con đường này quá khó, quá khó rồi. Cùng đạo lý như vậy, chúng ta muốn đi lên cũng dễ hơn Tu Chân giả các ngươi một chút, nhưng lại hạn chế số lượng hơn.
Thần Thái Dương nói.
"Thì ra là thế"
Chu Tự gật đầu:
"Theo như ngươi nói thì số lượng Thần Minh nhiều hơn số lượng Tu Chân giả, vậy thời đại Thần Minh bị diệt từ khi nào?"
"Điều này à?"
Thần Thái Dương có chút bất đắc dĩ, cười nói:
"Trong đám thiên tài cũng có kẻ yêu nghiệt, mà trong đám yêu nghiệt cũng có thể sinh ra thiên tài. Biết điều này nghĩa là gì không? Đó là loài người tu chân có khả năng vô hạn, có tương lai vô tận. Tuy con đường có khó đi nhưng suy cho cùng vẫn có thể sinh ra một ít thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt. Họ cóthể vượt qua mọi chông gai, một đường đi đến chặng đường khiến người khác ngưỡng mộ. Vừa toả ra đã khiến chúng ta ăn đủ. Ví dụ như ta, người giết ta có cùng cảnh giới với ta, nhưng hắn giết ta như thể đang thái rau vậy. Đấy chính là yêu nghiệt. Cũng chính vì thế mà thời đại Thần Minh diệt vong. Số người của họ ít nhưng lại đánh đấm giỏi, mà không chỉ đáng đấm đơn giản như vậy đâu, hoàn toàn không chung một cảnh giới mà.
"Chiến lực của Tu Chân giả cao Chu Tự hiểu rồi.
"Đương nhiên, Tu Chân giả khi đó cứ giết dần từng chút một, họ có tâm huyết cũng có dã tâm, khát khao tương lai, lại mong ngóng hoà bình trong đáy lòng. Theo tình hình chung, dù Thần Minh có lớn mạnh đi nữa cũng không đủ để ngăn cản nhịp bước của họ. Thiết luật vừa được lập ra, sự đồng tình của thiên địa cũng chứng minh cho tất cả. Lòng người hướng lên là xu thế tất yếu. Con người khi đó có đủ mọi điều kiện để lật đổ một thời đại, nhất là họ có được chiến lực đỉnh cao. Thần Minh bị đánh bại một cách thảm hại.
Thần Thái Dương vừa nói trong lòng vừa có chút sợ hãi:
"Tên nam nhân kia quả thực rất đáng sợ, độc lập mà cũng kiêu ngạo vĩ đại, đám vì thiên hạ trước.
Thần Thái Dương thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
"Trở lại chủ đề ban đầu, từ khi lực lượng quyền hành phát triển cho đến nay, có rất nhiều người đi tìm kiếm một vị trí cao hơn. Qua nhiều năm, có lẽ những Thần Minh bị trục xuất đã nhìn thấy được con đường trong tương lai. Có được can đảm trở lại nhất định là do có được chỗ dựa. Ngươi phải chú ý một chút, nhìn xem liệu có quyền hành nào bị cướp đi không"
Chu Tự gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Thần Minh muốn tiến về phía trước nhưng chỉ có một quyền hành duy nhất là không đủ, hơn nữa cũng là vì chỉ một trong số Thần Minh mới có thể lên địa vị cao hơn.
Mà những kẻ khác có thể sẽ mất đi quyền hành Thần Minh.
Con đường Thần Minh dễ đi nhưng cũng đồng nghĩa với việc dễ bị đoạt mất.
Lúc sau, Chu Tự hỏi người kia là ai nhưng Thần Thái Dương chỉ cười chứ không nói.
Rõ ràng là hắn cũng không muốn nói.
Chu Tự cũng không để ý, về nhà hỏi lão cha chút là được.
Chờ đến khi Ma chủng tấn thăng thì hỏi chút.
"Nữ thần Băng Tuyết là người thế nào vậy?"
Chu Tự lại hỏi.
"Ngươi từng gặp nàng rồi à?"
Thần Thái Dương thoáng có chút hứng thú.
"Cảm thấy thế nào?"
"Cảm thấy giữ lại được khá nhiều thể diện cho đám Thần Minh các ngươi. Chu Tự nói.
Nhất thời hắn cảm thấy giữa Thần Minh có thật nhiều bức tường ngăn cách.
Có rất nhiều Thần Minh nhưng lại chẳng có kẻ nào được như nữ thần Băng Tuyết cả. "Haha."
Thần Thái Dương bật cười rồi nói:
"Nữ thần Băng Tuyết rất bận rộn, là một vị thần vô cùng phức tạp, ta mà nói xấu sau lưng nàng, bị biết được thì nàng sẽ không nhịn mối nhục này đâu, ta cũng mệt chết đi được. Cho nên ta cũng không muốn nhắc đến những chuyện liên quan đến nàng. Thế nhưng nàng cũng không phải kẻ ngốc, ngược lại lại là một người khá thông minh. Hơn nữa còn lớn mạnh lạ thường, trong thời đại Thần Minh có rất ít người tình nguyện chịu xúi quẩy của nàng. Một câu mọi người đều là thần, vì sao ta lại phải chịu để ngươi ức hiếp? Đúng là không nói lý, nàng không muốn bồi thường mà nàng muốn đánh lại.
1098 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận