Trong nháy mắt không khí lạnh giáng xuống, Tô Thi trước đó còn nghi ngờ đã quỳ phịch xuống đất, thậm chí nàng còn không đứng dậy được.
Cuối cùng vẫn phải phát động quyền trượng Hắc Dạ mới có thể miễn cưỡng ngồi thẳng người, nếu không sẽ phải nằm sấp xuống.
"Mẹ ơi, lạnh quá Tô Thi ôm lấy quyền trượng mà phát run.
"Chuyện gì xảy ra vậy Chu Ngưng Nguyệt đặt dưa hấu vào bên cạnh Tô Thi để ướp lạnh rồi tiện thể cất tiếng hỏi.
"Không, không biết, ta đột nhiên cảm giác bản thân đứng không vững nổi, lạnh quá"
Tô Thi ngẩng đầu lên nhìn Thu Thiển rồi run rẩy nói:
"Thu tỷ"
Thu Thiển thấy Tô Thị đáng thương đến vậy thì đóng khe hở lại. Sau đó Tô Thị ôm Chu Ngưng Nguyệt vào lòng sưởi ấm, đến giờ mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Bo...ta...ra."
Chu Ngưng Nguyệt giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của Tô Thi Để nàng ôm lấy đùi của Hàn Tô.
"Mẹ ơi.."
Hôm nay Hàn Tô mặc váy, bị bàn tay của Tô Thi chạm vào thì nhảy dựng cả lên, ngay cả kính mắt cũng kết một tầng băng mỏng.
"Lạnh quá, ngươi mau buông ta ra "Không buông, ấm quá"
Tô Thị ôm đùi Hàn Tô không chịu buông ra.
"Ngươi đi mà ôm Minh Nam Sở kìa"
"Hắn mặc quần, không ấm bằng người"
"Nhiều người nhìn như thế ngươi có thể nào giữ thể diện một chút không hả?"
"Dù sao mọi người đều biết ta vô dụng từ lâu rồi"
"..."
Thất Thiên đứng bên cạnh cảm thấy rất kinh ngạc, nàng nhìn về phía mấy người Thu Thiển mà hỏi:
"Một nhân loại xinh đẹp như thế, hơn nữa ta có thể cảm giác được một lực lượng bất phàm trên người nàng, sao nàng có thể vô dụng đến vậy chứ? Hay là tiêu chuẩn có tác dụng của nhân loại các ngươi đã cao tới nỗi không hợp lý rồi?"
Thu Thiển không thể nào trả lời được câu hỏi này. Nàng từng nghe Nguyệt tỷ nói rằng thật ra Tô Thị biết rất nhiều thứ, cha của Nguyệt tỷ cũng từng dạy dỗ, nói Tô Thi học rất nhanh. Nhưng mà...
Tới lúc quan trọng cần dùng thì không bao giờ thực hành được.
Học xong rồi, nhưng không biết thực hành, đại khái là như thế.
Minh Nam Sở đứng bên cạnh đột nhiên phát hiện Tô Thi có một tác dụng rất khác, đó chính là nàng nhìn rất lợi hại.
Chỉ là bình thường họ chỉ xử lý một số việc nhỏ, cho nên cũng không cần Tô Thi nhìn có vẻ lợi hại làm gì.
Còn cảnh tượng hoành tráng như bây giờ thì đây là lần đầu tiên họ gặp phải. Hoặc cũng có thể nói rằng những người có liên quan đến Chu Tự dường như không bao giờ tầm thường.
Tô Thi ra trận phô trương ở hồ Nhàn Nhã, Thánh Tử Ma Đạo dùng một đao trảm thần ở Thâm Uyên Chi Thành, vân vân.
"Ta có nên nói gì đó với đám người dưới kia không?"
Thu Thiển nhìn xuống phía dưới rồi nói.
"Thần minh luôn rất lạnh lùng, nói nhiều ngược lại cũng không tốt lắm, cứ để họ chờ đi"
Chu Ngưng Nguyệt bổ quả dưa đã ướp lạnh ra, nàng cầm một miếng lên ăn rồi nói.
Lúc này nàng đã lùi về sau mấy bước, để đề phòng bị người phía dưới nhìn thấy cảnh mình ăn dưa.
"Đợi lát nữa ta hỏi Chu Tự sau đó nên nói như thế nào"
Thu Thiển nói.
Câu trả lời trước đó cũng do Chu Tự nói cho nàng biết.
Nàng không hề có kinh nghiệm trong phương diện này. Chu Tự thì khác, chuyện gì hắn cũng biết một chút, phương diện nào cũng đã từng học qua. Chỉ là có nhiều thứ hắn không học được mà thôi.
Cùng lúc đó, Chu Tự đang đi thẳng về phía trước, càng đi thì hắn cảm thấy áp lực càng lớn.
"Nơi này đúng là không phải chỗ tốt lành gì, đây là mình đi từ giữa đi ra, nếu đi từ bên ngoài đi vào thì chắc chắn không phải đi xa như thế rồi"
Trong lòng Chu Tự âm thầm han thở.
Hắn không thể nào biết được áp lực kỳ quái kia xuất phát từ đâu.
Giống như là trong không gian tràn ngập một thứ gì đó.
Lúc trước Chu Tự đã tìm hiểu sơ qua, ở đây chỉ có người của Hỏa Nguyệt Cốc mới có thể sinh sống bình thường, những người khác không thể nào ở đây quá lâu. Trừ một số thần minh.
Cho nên Băng Tuyết Nữ Thần mới nghĩ cách thu phục Hỏa Nguyệt Cốc, chỉ là lúc đó người Hỏa Nguyệt Cốc quá cao ngạo.
Cuối cùng gặp phải tai ương mới chọn Thái Dương Thần. Dẫn đến chuyện Hỏa Nguyệt Cốc chịu cực chịu khổ bao năm qua, hôm nay còn suýt chút nữa là bị diệt tộc.
"Vì sao nơi này lại như thế?"
Chu Tự mở miệng hỏi cẩu tiền bối dưới chân.
"Ta không biết, chỉ nghe nói tu chân giả bình thường không thể nào đặt chân tới nơi này, dù là một số cường giả cũng chỉ có thể ở lại một lát mà thôi. Chỉ có cường giả tuyệt đỉnh mới có thể tự do đi lại"
Xích Mông trả lời rất mập mờ.
"Cường giả tuyệt đỉnh của tu chân giới và thần minh của thời đại thần minh so ra thì ai lợi hại hơn?"
Chu Tự tò mò mà hỏi.
"Xem tình hình hiện tại thì là tu chân giới, nhưng nghe nói thần minh của thời đại thần minh không có ai đi tới tận cùng. Cũng không ai biết rằng cường giả của tu chân giới đã có ai đi tới tận cùng hay chưa. Vì thần minh đã xuất hiện từ rất lâu, có lịch sử xa xưa, mà tu chân giới so với thời đại thần minh thì thật ra còn rất non trẻ.
Xích Mông giải thích.
Chu Tự nghe vậy thì không thể hỏi thêm một câu nữa:
"Đến cùng thần minh là gì?"
"Không biết.
Xích Mông lắc đầu, nó suy nghĩ một lúc rồi mới nói tiếp:
"Ta biết gốc gác của thần minh là quyền hành, dường như tụ tập càng nhiều quyền hành thì càng lợi hại. Nhưng cho tới tận bây giờ ta chưa từng nghe nói có thần minh nào có thể khống chế tam đại quyền hành cùng một lúc.
Có lẽ là có, nhưng chưa thể dung hợp hoàn toàn, hình như thiếu thứ gì đó. Cụ thể hơn nữa thì ta cũng không biết"1176 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận