"Mỗi manh mối chỉ làm hiện ra có vài chữ? Cuối cùng có khi nào hiển thị ra căn bản chẳng có bảo tàng nào cả?
Lại lưu một câu, ta chính là đang đùa giỡn ngươi, hỡi nhân loại ngu xuẩn, ta là Hỉ Cố Lộng Huyền Hư chi thần, ngươi phải sớm đoán được kết quả này mới phải. Tưởng tượng một chút, Chu Tự cảm thấy hoàn toàn có thể xảy ra khả năng này.
Vậy thì những người thiên tân vạn khổ mở ra bảo tàng, thật sự sẽ tức điên mất.
May mắn hắn chỉ là trùng hợp mà có được.
Đương nhiên, dù là có khả năng này, nếu có thể tiếp tục mở ra, hắn sẽ không từ chối. Nhất là khi Hỉ Cố Lộng Huyền Hư chi thần nói rằng đằng sau không giống thế nữa, ít nhiều làm cho người ta có chút tò mò.
"Trang sách này có nói, chìa khoá có thể ở tại Thần Khải chi môn, mà Hắc Dạ nữ thần lại biết là cánh Thần Khải chi môn nào. Vừa hay chút nữa đi hỏi nàng"
Sau đó Chu Tự bắt đầu sao chép Kim Quang thần chú, khôi phục công lực ngàn năm.
Khôi phục lại một nửa là có thể đi gặp Thần Thái Dương bọn họ.
Nếu không thì không chắc có thể áp chế được họ.
Đương nhiên, hiện tại áp chế Thần Thái Dương dễ dàng hơn nhiều rồi, sau khi học được Khai Sơn pháp, hắn đã không còn là kẻ ngô nghê của ngày hôm qua nữa rồi.
Vì vậy hắn rất hiếu kỳ, hiện tại đánh Thần Thái Dương sẽ là tình huống gì.
Ngặt nỗi Thần Thái Dương không chịu xuất hiện, hay là giả vờ trọng thương để dẫn dụ hắn?
Được, đi thỉnh giáo Nguyệt tỷ thôi.
Cộc...cộc!
"Nguyệt tỷ, ta có vấn đề cần hỏi ngươi.
Bên trong Chích Nhiệt chi môn.
Dưới Thần Thái Dương Điện, Thần Thái Dương một tay chống cằm, đôi mắt khép hờ, đang nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Một lát sau, hắn mở mắt hướng về phía trước.
Trong vô tận liệt hoả, có một bóng hình đang hướng về phía hắn đi tới.
Thoáng có chút suy yếu, phảng phất như căn cơ đã bị thương.
"Ùm?"
Điều này làm Thần Thái Dương hết sức kinh ngạc, thậm chí hoảng hốt.
Rất nhanh, hắn nhìn rõ người đến, chính là Chu Tự trong tay cầm Vĩnh Ám chi nhẫn, lúc này khí tức của hắn hỗn loạn, căn cơ trọng thương.
"Chuyện gì thế này?"
Nhìn thấy vậy, Thần Thái Dương khó có thể tin được.
Thậm chí rục rịch muốn động.
Đối phương suy nhược đến mức này có thể nói chính là cơ hội ngàn năm có một.
Chỉ là không thể xác định được là thật sự suy nhược hay là giả suy nhược, hắn mở to mắt nhìn chằm chằm đối phương, ý đồ muốn nhìn thấu tất cả. Nhưng mà dù Thần Thái Dương Hoả trong mắt thiêu đốt, hắn vẫn chỉ nhìn thấy bộ dáng bị thương tới căn cơ.
"Hắn thật sự là căn cơ bị tổn hại, mà còn là cực kỳ nghiêm trọng? Có nên đánh cược một lần không nhỉ?"
Giờ khắc này, trái tim Thần Thái Dương phanh phanh đập mạnh, hắn muốn động thủ.
Vì bình thường, hắn có biện pháp ra ngoài.
Thậm chí còn nắm được quyền chủ động.
Chỉ là đối phương từ khi bắt đầu đã quá mức cường hãn, làm hắn không thể không từ bỏ.
Nhưng hiện tại không như vậy, đối phương dù là tay cầm Vĩnh Ám chi nhẫn, cũng không thể hại được hắn. Động thủ, hay là từ bỏ?
Thần Thái Dương nhìn qua Chu Tự đang ở dưới thần điện, cau mày.
Là Thần Minh đương nhiên không có ai hiền lành, cơ hội bày ở trước mắt, tất nhiên không thể bỏ qua. Lúc này toàn thân Chu Tự đều có sơ hở, thậm chí hắn có thể trấn áp đối phương trước khi đối phương rút đaora.
Xác suất thành công gần như là trăm phần trăm.
Lúc này Thần Thái Dương kích động đứng lên, cất bước, sắp đi ra khỏi khu bảo hộ.
Chu Tự gian nan đi vào giữa đại điện, biểu cảm hơi chút thống khổ.
Hắn nhìn về phía Thần Thái Dương, tựa như đang cầu cứu..
Hắn đang chờ, chờ Thần Thái Dương lại bước thêm về phía trước một bước.
Nhưng hắn kinh ngạc chính là Thần Thái Dương vẫn chậm chạp không chịu bước ra bước cuối cùng này.
Hắn còn đang chần chờ.
Chu Tự ho khan hai tiếng, cuối cùng bất lực ngồi dưới đất nói:
"Ta vào đây là muốn hỏi ngươi một chút, làm sao để chữa khỏi tổn thương căn cơ. Kẻ địch bên ngoài quá mạnh, vì đánh lui họ mà ta đã bị trọng thương"
"Vậy sao? Vậy thì ta có biện pháp"
Thần Thái Dương nhìn chằm chằm Chu Tự, cuối cùng hạ quyết tâm.
Mà Chu Tự ngồi dưới Đại điện cũng nhìn thấy Thần Thái Dương cất bước, sắp đi ra khỏi khu bảo hộ.
Nhưng mà..Thần Thái Dương nâng chân lên lại vẫn chậm chạp không chịu đặt xuống.
Một lát sau, hắn thu chân về, cười nói:
"Có phải ngươi đang chờ ta đi ra ngoài hay không? Nhân loại, tâm cơ của ngươi quá nặng đi"
Nói xong Thần Thái Dương lập tức lui về, sau đó ngồi lại thần tọa, từ trên cao nhìn xuống Chu Tự.
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì"
Chu Tự lắc đầu nói.
"Được thôi, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, có vấn đề gì tranh thủ thời gian hỏi đi, ta muốn nghỉ ngơi. Thần Thái Dương lùi dựa lưng về phía sau nói.
"Ngươi.."
Chu Tự hơi do dự, sau đó thu lại dáng vẻ suy yếu, tò mò hỏi:
"Sao ngươi nhìn ra được?"
Thấy Chu Tự lập tức khôi phục, trán Thần Thái Dương ứa mồ hôi lạnh, vẫn giữ nguyên ý cười nói:
"Ta cũng không nhìn ra, thật ra vừa rồi chỉ là đang lừa ngươi, ai biết ngươi lại dễ lừa như vậy, ha ha. Qua lần này, hắn không còn dám có ý nghĩ dư thừa.
Nguy hiểm thật, suýt chút dâng mạng.
1111 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận