Vực sâu tiêu tan, cường giả trên không trung vung một đao vén ra ánh mặt trời, làm vô số người phía dưới kinh hãi. Đặc biệt là họ đã nghe thấy câu nói đó, người tự xưng là Thần Minh đã chọc giận Thánh Tử Ma Đạo, cho nên hắn có tội.
Thật là vừa ngông cuồng vừa bá đạo.
Một nhát đao rung động đến tâm can này đã chém ra khí chết phong hoa tuyệt thế.
"Thánh Tử Ma Đạo quyền trấn Cửu Châu, kiêu ngạo nhìn thiên hạ, xứng với cái danh"
Ân Chí Viễn nhìn lên bóng hình cái thế trên không trung bất giác nói.
Những người khác cũng vậy, Ma Kiếm Không Minh thấy may mắn vui mừng không thôi, rốt cuộc trước đó mình đang nghi ngờ cái gì chứ?
Đám người Hạ Vũ Trúc cũng khó mà tin nổi, trên thế gian còn ai có thể sánh vai với người này không? Ma đạo lại có người đáng sợ đến mức này. Không thể đắc tội.
"Thần Minh? Loài người nhỏ yếu? Ta khinh! Kể cả người xưa đã chết, dù bản thân nhỏ yếu, dù một mình ta đối diện với chư thần khắp trời, ta cũng có thể dùng một thanh đao ba tấc chém cổ kim tương lai.
"Trên thế gian có hàng ngàn hàng vạn pháp bảo, giết thần chỉ cần đạo ba tấc.
"Đã chọc giận Thánh Tử Ma Đạo ta ta, chính là tội chết.
Giọng của Chu Ngưng Nguyệt chậm rãi vang lên, mấy người nhìn qua, phát hiện nàng đang ghi chép lại.
Thánh Nữ muốn làm gì vậy?
"Nguyệt tỷ, ngươi lại đang viết lại hả"
Thu Thiển từ trong đại điện đi ra. Nàng không bị tổn thương gì, lúc này, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn không trung, nghĩ thầm khi Chu Tự dánh nhau liền như biến thành người khác. Lời gì cũng nói ra được. Khi ở nhà, rõ ràng đều là khi không có ai mới nói ra, vừa đánh nhau thì cứ như không nhìn thấy ai hết.
"Thu Thiển, ngươi không sao hả? Trả hòn đá sắc màu cho ta.
Nhìn Thu Thiển hai cái, chắc chắn nàng sao không sao, Chu Ngưng Nguyệt lấy ra cuốn sổ thứ hai tiếp tục ghi chép.
Bên trên viết "miêu tả của giới tu chân về Thánh Tử Ma Đạo".
Mở cuốn sổ, Thu tỷ viết câu miêu tả thứ hai. Loài người, ngươi là người ngông cuống nhất mà ta từng gặp. Chúa Tể Thâm Uyên.
"Nguyệt tỷ, nơi này có sức mạnh quyền hạn, có thể thu thập không?"
Thu Thiển trả hòn đá sắc màu cho Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Thu thập một ít thần lực thì được, nhưng quyền hạn thì ta không làm được"
Chu Ngưng Nguyệt cất cuốn sổ và hòn đá ngẩng đầu nói với vẻ vô tội:
"Ngươi không thể trông mong một đứa trẻ tám tuổi biết tất cả mọi thứ, đặc biệt là chuyện liên quan đến Thần Minh"
Thu Thiển cúi nhìn cô bé trước mắt, quay đầu nói với vẻ xúc động:
"Thì ra Nguyệt tỷ ba mươi tuổi không phải là vạn năng"
Chu Ngưng Nguyệt:
"Nếu không nói câu đó thì sẽ rất tuyệt vời.
Bên ngoài, Tô Thi nhìn bóng hình trên không trung nói:
"Đáng tiếc vẫn là Thánh Tử Ma Đạo ra uy, ngay cả Thần Minh đắc tội với hắn cũng phải chịu tai họa, bình hoa như ta có thể sống sót đúng là may mắn"
"Có thể đứng lên trước không?"
Hàn Tô tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn Tô Thị ôm chân mình nói.
"Đừng, ở đây có cảm giác an toàn"
Tô Thị mạnh mẽ lắc đầu, nói xong nàng còn ôm chặt hơn.
"Nói ra thì chân ngươi vừa dài vừa trắng, có phải nàng thèm cái chân của ngươi không?"
Minh Nam Sở bên cạnh không nhìn lên, lựa chọn né tránh thánh úy của Thánh Tử Ma Đạo.
Hàn Tô nâng mắt kính nhẹ nhàng lắc đầu:
"Chắc hẳn chỉ đơn thuần là không giỏi giang lại vô dụng phải không, dù sao chân nàng cũng dài hơn trắng hơn.
"Minh Nam Sở, Hàn Tô vẫn còn một bên chân, ngươi cũng ôm đi, rất dễ chịu lại có cảm giác an toàn, chúng ta mỗi người một bên, phân chia công bằng"
Tô Thi ngẩng đầu mời. Minh Nam Sở cười lạnh lùng một tiếng nói:
"Thế chẳng phải ta cũng vô dụng như người à ?"
Hàn Tô giật chân:
"Ngươi ôm chân Minh Nam Sở đi.
"Đừng, Minh Nam Sở sẽ đá ta đi mất"
Tô Thi không ngừng lắc đầu.
Những người xung quanh:
"..."
Những người này thế nào vậy?
La Tiểu Cát nhìn không trung, mồ hôi chảy ròng ròng.
Mấy người họ nhìn thấy Chu Tự tiến vào bên trong, lúc đó họ còn cười trên nỗi khổ của người khác, bây giờ họ lại vô cùng sợ hãi. Đó không phải là người mà họ có thể đối mặt, đó là cường giả thực sự mà họ phải ngưỡng vọng.
"Vừa nãy chúng ta không đắc tội với hắn chứ"
Một người suy nghĩ nói:
La Tiểu Cát hỏi vài người bên cạnh.
"Vừa nãy các người chế giễu hắn vài câu phải không?"
Nghe vậy những người khác đều kinh hãi, vội nói:
"Ta không nhé, ta nhớ là một tiên tử nào đó chế giễu vài câu"
Sắc mặt của tiên tử có mặt ở đó tái nhợt, mặt không còn giọt máu:
"Các ngươi đừng ăn nói lung tung, rõ ràng là các ngươi nói cái gì mà tiến vào cũng phải chịu khổ, đừng đổ tội lên chúng ta" Mấy người tranh luận không ngớt, chỉ sợ cái tội này đổ lên người mình. Chọc giận Thánh Tử Ma Đạo sẽ bị Thánh Tử Ma Đạo định tội chết. Thần Minh cũng khó thoát khỏi cái chết, họ là cái gì?
"Haha, giống, thật sự quá giống, đúng là giống nhau như đúc.
Hình Ngọ nhìn bóng hình Chu Tự, nghe thấy lời của đối phương, hắn nghỉ đến một người, quả là giống hệt nhau.
"Chắc không phải là bắt chước chứ? Khụ khụ, nhưng nhát đao đó đúng là tuyệt vời, dù là mượn sức mạnh lưu giữ trong đó. Nhưng tinh thần sẽ không lừa người, Chu sư đệ thực sự biết Thí Thần Nhất Đao Trảm, đến hiện tại chưa có người thứ hai học được nhất đao này"
Mãn Giang Hồng tỏ vẻ mặt kinh ngạc.
Thánh Tử Ma Đạo không hổ là con trai của cự phách ma đạo.
1288 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận