"Nữ thần Băng Tuyết nói nàng sẽ nói cho ngươi thả kỹ năng gì?"
Chu Ngưng Nguyệt tò mò hỏi.
"Ừ"
Chu Tự gật đầu.
"Ngươi tin à?"
Chu Ngưng Nguyệt lại hỏi.
"Có vấn đề gì à?"
Chu Tự hỏi.
Chu Ngưng Nguyệt vỗ vỗ bả vai Chu Tự, nói đầy sâu sắc:
"Là thời điểm ngươi chịu đựng sự tàn nhẫn của xã hội, chư thần cũng chẳng phải ngọn đèn cạn dầu, xem ngươi bị đùa giỡn thế nào"
Vẻ mặt Chu Tự đầy mờ mịt.
Nguyệt tỷ, ngươi nói rõ ràng một chút có được không?
"Đợi đi vào rồi thì ngươi sẽ biết.
Chu Ngưng Nguyệt ngồi xuống sofa ăn kem, thỉnh thoảng lại nheo mắt, bộ dáng đầy hưởng thụ.
"Thu tỷ biết ý Nguyệt tỷ là gì không?"
Chu Tự quay đầu lại hỏi.
"Không biết đâu, thế nhưng thường thì Nguyệt tỷ sẽ không sai?
Thu Thiển nói.
Gặp được vấn đề mà Nguyệt tỷ ra tay phân tích là được rồi, thường thì sẽ không có vấn đề gì.
Mà Chu Tự đánh nhau với người ta thường sẽ không thua.
Thu Thiển phát hiện cặp tỷ đệ này khác hẳn với người thường.
Tô Thi làm việc chính là thường xuyên làm hỏng.
Với điều này, Chu Tự cũng chẳng để tâm, chờ ăn xong cơm tối, Nguyệt tỷ bèn bỏ vào phòng tiếp tục tính toán trận pháp.
Thu tỷ bất đầu dạy hắn Viễn Cổ văn.
Đều là lãnh tích tự của một nửa đầu của Sơn Hải Thiên.
Mười rưỡi.
Thu tỷ đi tắm.
Đi được nửa đường nàng đột nhiên nhìn về phía Chu Tự rồi nói:
"Có muốn xem trộm một lần không?"
Chu Tự sửng sốt, gật đầu theo bản năng.
Thu Thiển bật cười, cầm quần áo đi vào bên trong.
Chờ nước chảy được một lúc, Chu Tự rón rén đi đến trước của phòng tắm.
"Nhất định lần này cũng không đánh ra, ta đã sớm biết rồi"
"Có nhìn được hay không là chuyện nhỏ, chủ yếu là đến khẳng định rằng Thu tỷ lại trêu chọc ta Chu Tự tự tìm đủ lý do cho mình, hắn đứng trên cao mà soi xuống phán xét Thu tỷ.
Lúc này tay hắn đặt lên nắm cửa, sau đó nhẹ nhàng vặn xuống.
Răng rắc.
Vặn, vặn được à?
Nhất thời tim Chu Tự đập thật nhanh.
Hắn nghĩ thầm, người bên trong chính là vợ của mình, hơn nữa còn là vợ gọi hắn đến.
Đây là tình thú chứ không phải hành động gì khác.
Sau khi ổn định lại tinh thần, Chu Tự ngồi xổm xuống theo bản năng, hắn cảm thấy làm như vậy sẽ không bị nhìn thấy.
Lúc này hắn nhẹ nhàng đẩy cửa từng chút một rồi nhìn vào bên trong.
Chỉ là khe hở chỉ vừa mới xuất hiện, còn chưa đợi hắn kịp quan sát cẩn thận bèn nhìn thấy một con mắt thật to đang nhìn hắn xuyên qua khe hở.
Mắt hai người đối nhau. Ánh mắt Chu Tự có chút kinh ngạc, mà ánh mắt bên đối diện lại mang nét cười đầy kỳ lạ, đống như đang muốn nói rằng: đồ tồi.
Trầm mặc, Chu Tự đóng cửa lại.
Sau đó hắn xoay người rời đi.
Không chịu nổi Thu tỷ mà, lại trêu người ta.
Mà bản thân cứ hết lần này đến lần khác lại mắc mưu.
Cứ không ngừng ngã đi ngã lại ở một chỗ, sỉ nhục, vô cùng nhục nhã.
"Đây là lần thứ mấy nhỉ? Sao ta vẫn còn mắc mưu cơ chứ?"
Lúc này Chu Tự mới biến đau khổ thành động lực, hắn bắt đầu học hành chăm chỉ.
Chỉ có như vậy hắn mới có thể quên đi chuyện ban nãy.
Một lúc sau, Thu tỷ bèn lấy máy sấy tóc đi ra.
Nàng mặc váy ngủ có đai đeo, đường cong nơi ngực lồ lộ, váy ngủ cứ phấp phới ngay trước ngực.
Nhưng cẩn thận nhìn lại thì chẳng thấy được thứ gì cả.
Chỉ là trong cảm giác, chỉ cần kéo một cái là váy sẽ rớt xuống.
Hôm nay Thu tỷ ăn mặc thật bạo dạn.
Làn váy chỉ dài đến đùi trên, chân dài trắng nõn nhìn không xót thứ gì.
Đây không phải để người phạm tội sao?
Nhìn rồi đúng là khiến người khác muốn phạm tội.
Thế nhưng hắn vẫn thành thật sấy tóc cho Thu tỷ.
"Vừa nãy ta thấy có người nhìn lén ta, có phải ngươi không?"
Thu Thiển che miệng cười.
"Thu tỷ, chúng ta là vợ chồng, đâu cần nhìn lén đâu nhỉ?" Chu Tự nghiêm túc nói.
"Đúng vậy, vậy sao ngươi lại nhìn lén?"
Thu Thiển hỏi.
Đúng nhỉ, vì sao nhỉ?
Nhưng chung quy vẫn không thể trực tiếp mở cửa đi vào nhỉ?
"Lúc trước nhìn lén không thành nên muốn hoàn thành giấc mộng dang dở hả?"
Thu Thiển cười đầy vẻ xấu xa.
"Thu tỷ, sao ta có thể là ngươi như thế được chứ?"
Chu Tự vội lắc đầu chối.
"Ừm, ta hiểu mà, đúng là không giống"
Thu Thiển gật đầu đáp.
Chu Tự:
"..."
Ngươi lại hiểu rồi.
"Lúc còn đi học, có bạn học nào có dáng người đẹp hơn ta không?"
Thu Thiển đột nhiên hỏi. "Không biết"
Chu Tự sấy tóc, tuỳ ý đáp lại:
"Lúc đó trong đầu ta toàn là học hành, cấp ba lẫn cấp hai đều không thể nói chuyện đàng hoàng với bạn học. Lên đại học, lòng ta canh cánh về Thanh thành, khát vọng sắp được cầm kiếm tẩu thiên nhai, đại hiệp đâu cần nữ nhi tình trường"
Phụt!!
Thu Thiển không cẩn thận bật cười thành tiếng:
"Vậy ngươi đi học cũng đâu có ý nghĩa gì? Mọi người đều nói thời gian đi học là thời gian vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất"
"À không, ta còn cảm thấy từ sau khi thân thiết với Thu tỷ, thế giới của ta mới càng trở nên tuyệt vời. Cũng là khoảng thời gian vui vẻ nhất của ta. Tuy rằng không phải thanh xuân như thế, nhưng như vậy cũng tốt. Có thể nhanh chóng kết hôn, nếu như ta quen lúc còn đi học, không biết phải mất bao lâu mới có thể kết hôn. Vẻ mặt Chu Tự đầy ý cười phấn khởi, hắn nói:
"Khi Thu tỷ đến nhà của chúng ta mặc bộ quần áo kỳ quái, buộc tóc đuôi ngựa nhẹ bay tán loạn, khiến năm tháng của ta thêm tươi đẹp, nhuộm ấm thời khắc của ta. Thời đi học sao có thể sánh được cơ chứ?"
Lời vừa dứt, Thu Thiển nhìn về sau, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
1118 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận