Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 595: Xui Xẻo

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:14:57
Vệ Băng và Vệ Dương ngồi bên cạnh một bàn đá, kể lại chuyện của những ngày qua.
"Thôn chúng ta chỉ cần ra ngoài một chuyến là khi về sẽ rất dễ thiếu mất một hai người, thực ra chỉ cần có thu hoạch là rất tốt rồi. Lần này Thái Dương Thần nhận Quả Tử của chúng ta, ít nhiều cũng chứng minh có thể dâng hiến Quả Tử, nhưng chúng ta không có nhiều Quả Tử. Thái Dương Thần vẫn sẽ không giáng xuống thần dụ"
Vệ Dương tuyệt vọng nói.
Vệ Băng cúi đầu tự trách. Chu Tự cũng rất đồng cảm với việc họ mất đi người thân, nhưng giới tu chân vốn nguy hiểm, thời đại Thần Minh càng nguy hiểm hơn. Đối với những người không quen biết này, ngoài việc đồng cảm ra thì hắn cũng không làm được gì nhiều, dù sao năng lực cũng có hạn. Kể cả có tấm lòng nghĩa hiệp, hắn cũng chỉ canh giữ Thanh Thành. Rất nhanh, Chu Tự xua đi những suy nghĩ lung tung rối bời, nghiêm túc nói:
"Các ngươi có từng nghĩ đã qua nhiều năm như vậy, có những thứ sẽ thay đổi không? Ví dụ như lời cầu nguyện, lời của các ngươi không thể được Thái Dương Thần nghe thấy hết. Hoặc là Thái Dương Thần còn đang trở về, cho nên có chút thay đổi, dẫn đến hắn không nghe thấy lời cầu xin?"
"Không thể nào chứ?"
Vệ Dương không dám tin.
"Nếu không thì tại sao không có đến một lời thần dụ? Cúng tế có tác dụng nhưng không có lời ban xuống, chắc chắn là xảy ra vấn đề ở đâu rồi.
Chu Tự nhìn chằm chằm Vệ Dương nói.
"Nhưng..nhưng dù tính sai, chúng ta cũng không thể nào biết chính xác là gi, Thái Dương Thần không dõi theo chúng ta"
Vệ Dương có chút tin tưởng.
Vệ Băng cũng vậy, dù sao chuyện Quả Tử cũng là do Chu Tự nói cho họ.
Sự thật chứng minh, Thái Dương Thần đã nhận Quả Tử.
"Ta nghe một số người nói, nhưng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Chu Tự giả bộ không dám tin. Sau đó hắn nói ra lời cầu nguyên do mình soạn ra.
Vệ Băng nghe xong tỏ vẻ mặt kinh ngạc:
"Nữ thần đỏ rực? Đây là Thái Dương Thần à?"
"Cho nên ta mới nói là kỳ lạ.
Chu Tự nói.
Đúng, hắn cũng vừa mới phát hiện Thái Dương Thần không phải là nữ thần. Nhưng không phải là nữ thần, thì không thể hướng về Thu tỷ, sẽ có khả năng thất bại.
Vệ Dương và Vệ Băng có chút kinh ngạc, nhất thời cảm thấy lời cầu nguyện thật hoang đường đến phi lý.
Chu Tự cũng không nói gì thêm, chỉ bảo họ suy nghĩ kỹ. Sau đó hắn tạm biệt hai người Vệ, về đến Biên Giới Thành.
"Đã xong việc chưa?"
Chu Ngưng Nguyệt cầm điện thoại chụp ảnh nói.
"Nguyệt tỷ, ngươi đang làm gì đấy?"
Chu Tự nghi hoặc nói.
vừa dứt lời, hắn liền cảm thấy lồng ngực hơi nặng, cúi đầu nhìn phát hiện không biết Thu tỷ dựa vào lòng Nhưng hắn từ lúc nào.
"Nguyệt tỷ.
Trong lúc hoảng sợ, Thu Thiển lập tức ngổi dậy, oán tránh kêu lên.
"Thấy người ngồi không có chỗ dựa, ta chỉ cho ngươi lại gần chồng ngươi thôi, cũng chẳng có gì"
Chu Ngưng Nguyệt cất điện thoại đi rồi nói: "Nhưng ta phát hiện lụa đỏ của ngươi có tác dụng bảo vệ, khi ngươi mất đi ý thức, Thất Thiên muốn giúp đỡ liền trực tiếp bị đánh bay đi, còn ta thì không sao.
"Đó là đồ phòng vệ của ta.
Thu Thiển nhìn chằm chằm Nguyệt tỷ nói. Nhưng chỉ lát sau, nàng lại cười, cười khiến Chụ Tự sợ hãi. Nguyệt tỷ muốn lĩnh hộp cơm rồi.
Sau đó hắn nói chuyện ở ngoại thành thần vực, rồi lại nói:
"Theo lý thì họ sẽ đọc ra, cảm thấy họ đã không còn đường để đi rồi.
"Thế đợi thêm mấy ngày nữa.
Chu Ngưng Nguyệt cũng không vội. Rất nhiều việc đều không vội được.
Lại đợi một lúc, họ đi dạo xung quanh, sau khi chắc chắn không có việc gì mới quay về.
Trên đường, Chu Tự và Thu Thiển nghe nói chuyện của đại thần không gian và thời gian. Thu Thiển chắc chắn không biết, Chu Tự định lúc nào rảnh thì đi hỏi Thái Dương Thần.
Một đoàn nam nhân mặc áo da thú ngược gió mà đi dưới làn gió tuyết.
Trong băng tuyết vô tận, họ không ngừng đào bới, hy vọng có thể có thu hoạch. Nhưng cả ngày mà họ cũng không có được thứ gì. Bây giờ chỉ có thể đi về thôn.
Trời tối, họ muốn quay về cũng vô cùng gian nan. Đêm tối xung quanh sẽ có thú tuyết, thực lực cường mạnh, rất khó đối phó. Không những vậy, nhiệt độ cũng sẽ giảm mạnh, toàn bộ họ rất dễ bị ở lại tại đó.
Cái lạnh của Hỏa Nguyệt Cốc là lời nguyền rủa của Nữ Thần Băng Tuyết giáng xuống, trừ phi vượt qua Nữ Thần Băng Tuyết, nếu không, sức mạnh của họ không thể chống lại cái lạnh. Nhưng việc vượt qua Thần Mình là điều mà không họ đề không dám nghĩ đến chứ càng đừng nói làm được.
Vù!
Đột nhiên, cơn gió lạnh thấu xương lướt ngang trên bầu trời, trong nháy mắt nhiệt độ giảm xuống rất nhiều. Vệ Dương tóm chặt cổ ái, cảm nhận được giá rét. Hắn không còn nhỏ, trong nhà không có người lớn, cho nên hắn cũng tham gia đi ra ngoài.
Ra ngoài rồi hắn mới biết, có thể sống sót trở về quả thực không dễ dàng. Nếu không phải có đám người thủ lĩnh cảnh báo xung quanh thì hắn đã chết rất nhiều lần rồi.
"Hình như lạnh hơn nhiều"
Vệ Dương nói.
Những người khác dừng lại nhìn lên trời cao.
Trong lúc tò mò, Vệ Dương cũng nhìn lên trời cao, lúc này bầu trời xám xịt xuất hiện hào quang màu xanh. Cơn lốc dường như từ hào quang màu xanh đó gào thét bay ra.
1112 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận