Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1137: Chuyên Gia Đàm Phán

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:16:37
"Có khả năng các ngươi đắc tội với ta mà không biết không?"
Chu Tự hỏi.
"Là chuyện gì?"
Trần Chí Thành hỏi.
"Ngươi nói đi. Trần Giai Di hỏi với vẻ mặt tò mò.
"Thu tỷ, ngươi nói cho họ đi.
Chu Tự nhìn về phía Thu Thiển.
"Ta u?"
Thu Thiển chỉ vào mình nói:
"Lúc đó ta không phải là bạn học của các ngươi, nhưng ta cũng biết.
"Thu tỷ, ngươi nói cho ta biết đi"
Trần Giai Di vội nói.
"Trước đây Chu Tự nói với ta, nói ngươi ngồi bàn trước hắn, sau đó thường xuyên bị người ta giật tóc, phải không?"
Thu Thiển cười nói:
"Sau đó là Trần Chí Thành giật tóc, cuối cùng ngươi mách thầy giáo, tội này đổ lên đầu Chu Tự, khiến cho hắn bị thầy giáo gọi đi nói chuyện. Sau lại nhìn thấy hai ngươi yêu nhau, nên báo cáo các ngươi"
Trần Chí Thành:
"..."
Trần Giai Di:
"..."
Hai người nhất thời không biết nói gì mới phải. Nói Chu Tự nhỏ mọn vậy, người sai đúng là họ. Nói họ đáng tội vậy, trong họa được phúc. Đúng là kỳ diệu.
"Vẫn phải cảm ơn Chu Tự Trần Chí Thành cười nói:
"Đối với ta, cưới Giai Di là chuyện hạnh phúc nhất"
Chu Tự:
Ngươi ân ái trước mặt ta? Ta không có Vo chắc?
Tinh tinh!
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
"Đến đây"
Trần Giai Di lập tức nói. Trần Chí Thành lập tức chạy ra mở cửa. Lúc này có hai người đứng ở cửa, một bà lão trông khoảng năm sáu mươi tuổi, một cô gái mười mấy hai mươi tuổi.
"Bà nội, các ngươi đến rồi à?"
Trần Chí Thành lập tức chào hỏi.
"Đến rồi đến rồi, các ngươi không chê bà lão này chứ?"
Bà nội Trần cười nói.
Trần Chí Thành vội nói:
"Chào mừng còn không được ấy chứ, mau vào đi"
"Anh rể, chị của ta đâu?"
Trần Giai Giai hỏi.
"Bà nội, Giai Giai Trần Giai Di lập tức gọi.
Sau khi đi vào, họ nhìn thấy hai người Chu Tự.
"Có khách à?"
Bà nội Trần có chút kinh ngạc. Trần Giai Di đỡ bà nội, nhẹ giọng giải thích:
"Bà nội còn nhớ trước đó ta nói có người muốn bùa hộ thân không? Họ muốn nói chuyện với ngươi, chỉ là nói chuyện thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều.
"Chào bà nội, ta là Chu Tự, đây là Thu Thiển.
Chu Tự lập tức đứng lên tự giới thiệu.
"Ta không bán.
Bà nội không vui nói.
"Ta biết, nhưng có lẽ ngươi hiểu lầm ta rồi, ta không có nhiều tiền, cũng không trả giá cao được. Nhưng ta có thể trao đổi thứ khác"
Chu Tự nghiêm túc nói.
"Là cái gì thì ta cũng không bán Bà nội Trần như không muốn nói chuyện này.
Chu Tự cảm thấy đau đầu, hắn không có kinh nghiệm. Sau đó hắn nghĩ đến điều gì, lập tức nói:
"Đợi ta một lúc, ta tìm người chuyên nghiệp"
"Người chuyên nghiệp?"
Trần Chí Thành kinh ngạc. Chẳng lẽ còn cần chuyên gia ra mặt? Nhưng hắn vẫn bảo bà nội ngồi xuống trước.
Trần Giai Giai tỏ vẻ mặt nghi hoặc, cứ cảm tháy họ đang cố ý làm sự việc phức tạp.
Chẳng mấy khi, Nguyệt tỷ được Thu Thiển dẫn vào.
Trần Chí Thành:
"..."
Đây là chuyên gia?
Thấy Chu Ngưng Nguyệt tiến vào, mọi người đều có chút nghi ngờ.
Gọi một đứa con nít đi vào làm gì? Giả vờ dễ thương à?
Bà Trần nhìn thấy nàng thì lại có vẻ yêu mến, bé gái này rất láu lỉnh, rất được người khác yêu thích.
Nhưng mà điều này không hề liên quan đến việc nàng có bán đồ hay không.
"Chào bà, ta tên là Chu Ngưng Nguyệt, ngươi gọi ta là Tiểu Nguyệt là được"
Chu Ngưng Nguyệt vừa đi vào đã ngọt ngào chào hỏi.
"Đến đấy ngồi cạnh ta"
Bà Trần cười nói:
"Ngươi cũng đến để bảo ta bán phù hộ thân à?"
"Vâng"
Chu Ngưng Nguyệt ngồi xuống, vẻ mặt thành thật nói:
"Hơn nữa ta cảm thấy ta cũng có thể mua được từ tay bà đó"
"Vì sao ngươi lại chắc chắn như vậy?"
Vẻ mặt của bà Trần vô cùng nghi hoặc.
Chu Ngưng Nguyệt đứng lên, có chút kiêu ngạo nói:
"Vì không có gì mà ta không làm được.
"Không có gì là không làm được?"
Bà Trần cười nói:
"Vậy ngươi định làm gì để ta đồng ý đây?"
Dưới con mắt của nàng, đây chỉ là một đứa bé đến để chọc cho nàng vui vẻ thôi.
Trần Giai Giai nhìn Nguyệt tỷ cũng cảm thấy buồn cười.
Không có gì là không làm được?
Một đứa bé?
"Ta có thể cho bà ba nguyện vọng, chỉ cần bà mở lời, ta sẽ hoàn thành giúp bà"
Chu Ngưng Nguyệt nghiêm túc nói.
"Nguyện vọng?"
Bà Trần cười nói:
"Ta thật sự có một nguyện vọng, bạn già của ta đã bị gãy chân ba năm rồi, dù hắn không nói gì nhưng mà ta cảm thấy hắn muốn đứng dậy. Các ngươi có thể làm cho hắn đứng dậy được không?"
Trần Giai Giai biết là bà nội đã không muốn nói thêm gì nữa, lấy việc này ra để làm khó bọn hắn.
Vì bọn hắn đã đi xem rất nhiều thầy thuốc, đi hết các bệnh viện lớn trên cả nước, cũng tốn rất nhiều tiền, đến cuối cùng vẫn không tìm ra được cách nào cả.
Chu Ngưng Nguyệt trừng mắt nói:
"Bà ơi, nguyện vọng này quá nhỏ rồi. Vậy ta cho bà thêm vài điều khác nữa nhé. Ta không chỉ có thể làm cho ông đứng lên, còn có thể làm cho ông trẻ ra 20 tuổi, đồng thời cũng làm cho bà trẻ ra 20 tuổi. Còn nữa, ta còn có thể làm cho hai người sống thêm 50 năm. Không chỉ có như vậy, ta thấy khí sắc của bà không tốt, có lẽ trên người còn có bệnh tình gì khác, ta còn có thể giúp bà chữa khỏi hết một lượt luôn. Đây là nguyện vọng thứ nhất.
Hiện tại còn thừa lại hai cái nguyện vọng"
"Này..."
Trần Giai Giai có lòng tốt mà nhắc nhở:
"Chân của ông của ta không chữa khỏi được đâu, đã cắt đi rồi. "Không sao cả, nhà ta có loại linh dược này.
Chu Ngưng Nguyệt phóng khoáng nói.
1098 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận