"Ngươi hài lòng với thê tử mẹ chọn cho ngươi không?"
Liễu Nam Tư hỏi tiếp.
Hài lòng, Chu Tự thầm trả lời trong lòng. Nhưng hắn nói không nên lời.
Cuối cùng hắn vẫn đổi một chủ đề khác:
"Mẹ, ta hỏi ngươi một chuyện, tấm ảnh mà Nguyệt tỷ vừa gửi đó đúng là ngươi thật à?"
"Có vấn đề gì không?"
Liễu Nam Tư có chút tò mò mà hỏi.
"Có một vấn đề khá là quan trọng Chu Tự cũng không do dự mà nói thẳng:
"Ta muốn biết, dòng chảy thời gian đã dùng mấy cây dao mổ heo mới có thể khiến ngươi thành bộ dạng như bây giờ?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó giọng nói nghiêm túc của Liễu Nam Tư vang lên:
"Nhi tử, ngày kia mẹ sẽ về, đến lúc đó nói cho ngươi biết"
Chu Tự sững người, sau đó hắn lắc đầu:
"Đột nhiên ta lại không muốn biết nữa rồi, bọn ta còn phải đi ăn cơm, tắt nhé"
Chu Tự nói xong thì vội vàng cúp điện thoại.
Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy lạnh gáy.
Nói mới nhớ đã lâu lắm rồi mẹ chưa đánh hắn, dù sao hắn cũng đã trưởng thành, cũng có vị hôn thê rồi.
Không đến mức ra tay chứ?
"Sao ngươi dám làm thế vậy?"
Thu Thiển hỏi với vẻ tò mò.
"Tại sao lúc ngươi còn nhỏ không bị đánh chết nhỉ?"
Chu Ngưng Nguyệt cũng rất ngạc nhiên.
"Vì từ nhỏ ta đã học giỏi rồi"
Chu Tự trả lời.
Đám người nghe vậy thì có hơi kinh ngạc, không ai có thể hiểu được cuộc sống của Chu Tự.
Vì họ đều chưa từng đi học bao giờ.
Chỉ có Chu Tự nghiêm túc đi con đường của người bình thường, sau đó lại đột nhiên gia nhập tu chân giới. Cuối cùng còn vì vị hôn thê là Thần Minh Chi Nữ mà quấn vào vòng xoáy của thời đại thần minh.
Đương nhiên, Chu Tự cảm thấy mình đã chuẩn bị sẵn sàng từ rất lâu trước đây rồi.
Cầm kiếm hành tẩu thiên nhai là mục đích nhất quán của hắn.
Mỗi một kỳ nghỉ hè hắn đều có ý nghĩ này.
Nhất là lúc tiểu học, đáng trách là bài tập hè hại hắn, lớn hơn một chút thì những lớp học thêm đã hại hắn. Lên đại học rồi thì không bỏ thể diện xuống mà đi được.
Tiệc đứng bò bít tết.
Một nhà ba người Chu Tự rất ít khi tới những chỗ như thế này, cũng là lần đầu tiên bọn họ tới nhà hàng này. Nguyệt tỷ vô cùng hưng phấn, từ đầu tới cuối nàng chỉ cắm mặt vào ăn.
Đương nhiên cũng không có khoa trương đến thế.
Chỉ là Chu Ngưng Nguyệt đã nếm thử toàn bộ món ở đây một lần.
Ngọt bùi cay đắng Chu Ngưng Nguyệt đều muốn nếm thử, đương nhiên người thu dọn hậu quả là Chu Tự và Tô Thi.
Vì Chu Ngưng Nguyệt không ăn được sẽ đưa cho hai người họ.
Người cắm mặt vào ăn còn có Minh Nam Sở, dù sao thì thời gian gần đây hắn đã mất quá nhiều tiền. Không ăn nhiều một chút thì luôn có cảm giác bản thân lỗ mất rồi.
Chờ ăn xong thì mấy người Tô Thi trở về sắp xếp đồ đạc, muốn đi vào thành Biên Giới, dự định ở trong đó suốt kỳ nghỉ tết.
Từ Từ và Âm Túc nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.
"Các ngươi có muốn đi cùng không? Còn rất nhiều gian phòng trống, đồ ăn cũng đã được chuẩn bị xong. Có điện có mạng, chỉ là đồ dùng trong nhà hơi đơn sơ, không có ti vi hay tủ lạnh, chúng quá mắc"
Tô Thị nói.
Mấy người Từ Từ có chút không thể nào tin được, mấy người này nghèo đến thế sao?
Cuối cùng họ quyết định cùng đi, tủ lạnh ti vi thì họ bỏ tiền ra mua là được.
Chu Tự cũng bội phục những người này.
Sau đó mấy người kéo nhau đi vào thành Biên Giới.
Đây là lần đầu tiên Từ Từ và Âm Túc tới nơi này, hoa Bỉ Ngạn phủ kín khắp nơi, thây khô lang thang bốn phía.
Quả thực là một chốn địa ngục.
"Phải đối phó với những thây khô này như thế nào đây?"
Âm Túc hỏi.
"Đâu có đối phó"
Hàn Tô đẩy kính mắt lên rồi nói:
"Chạy qua là được.
Từ Từ:
"...?"
"Xem như luyện tập hàng ngày thôi, dù sao có Thất Thiên ở đây thì cũng không xuất hiện nguy hiểm tính mạng"
Tô Thi làm nóng người rồi chuẩn bị đi vào.
Cuối cùng...
"Các ngươi chờ ta một chút.
Tô Thi chạy phía sau kêu to.
Lần này tới hơi trễ cho nên họ vừa vào đã bắt đầu tu luyện.
Chu Tự không luyện công mà đi tới trước Thần Khải Chi Môn.
Hắn muốn đi vào thăm ba vị thần minh một chút, tiện thể hỏi vài câu.
"Ngươi đánh Hắc Dạ rồi à?"
Thần Thái Dương hỏi với giọng điệu kinh ngạc.
"Không thì ta để nàng đánh ta à?"
Chu Tự hỏi ngược lại.
Vừa rồi đang tám chuyện thì họ có nhắc tới Hắc Dạ Nữ Thần.
Chu Tự có nói nàng chịu đòn giỏi hơn Thần Thái Dương, sau đó thì Thần Thái Dương thốt lên đầy kinh ngạc.
"Đột nhiên ta rất tò mò, giới hạn cuối cùng của ngươi là gì"
Thần Thái Dương vuốt ve mấy hạt châu mà Chu Tự rồi nói.
"Ta tới đây để hỏi ngươi một số chuyện quan trọng"
Chu Tự đi thẳng vào chuyện chính.
"Ta muốn hỏi ngươi thần nào biết tiên đoán"
"Vận Mệnh"
Thần Thái Dương cũng trả lời rất trực tiếp:
"Thần Vận Mệnh nói mạnh thì không mạnh, nói yếu cũng không yếu, hắn có thể khống chế vận mệnh, một khi lâm vào trong vận mệnh của hắn thì cũng chỉ có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Lúc Chư Thần Hoàng Hôn thì có thể là hắn đánh giá bản thân quá cao, nói là mình có thể nghịch chuyển vận mệnh Chư Thần Hoàng Hôn.
Có thể nắm trong tay mọi thứ"
"Sau đó thì sao?"
Chu Tự hỏi tiếp.
"Bị đánh chết rồi"
Thần Thái Dương trả lời rất thản nhiên.
Chu Tự:
"..."
1148 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận