"Chắc hẳn họ chẳng là gì so với Chu đạo hữu, họ vốn định tìm một cường giả tam phẩm hai mươi mấy tuổi..."
Ân Chí Viễn nói.
Nhưng chưa nói hết, Chu Tự đã chấn hãi:
"Đạo Tông Thiên Vân có người khoa trương thế ư?"
Chu Ngưng Nguyệt cũng kinh ngạc nói:
"Là ai? Hai mươi mấy tuổi đã là tam phẩm, ta còn chưa từng thấy ma môn có người tam phẩm trăm tuổi.
Nàng còn định phá kỷ lục, sao Đạo Tông Thiên Vân đã xuất hiện ngươi hai mươi mấy tuổi đã là tam phẩm. Những người khác đều kinh ngạc. Âm Túc trốn ở phía sau, cảm thấy mình không có mặt mũi gặp người khác. Trong tất cả mọi người, có lẽ nàng có thiên phú kém nhất. Tô Thi tỷ vừa xinh đẹp vừa có thiên phú cao. Đám người Hàn Tô, Minh Nam Sở, Từ Từ, không có ai yếu. Còn Chu Tự... thì không cần phải nói . Chỉ có nàng là rất bình thường.
Ân Chí Viễn:
Hắn nhìn đám người Chu Tự đua nhau hỏi trước mắt, nhất thời không thốt ra lời. Thiên Vân Y Y cảm thấy tông môn họ bị hai người trước mắt khinh thường. Nhưng nhất thời cũng không biết phản bác thế nào.
Chu Tự tỏ vẻ mặt nghi hoặc.
"Họ vốn định tìm người như vậy, nhưng không tìm được.
Ân Chí Viễn ôn hòa giải thích.
"Thế họ định phái ra người thế nào?"
Chu Ngưng Nguyệt hiếu kỳ nói.
Ở Đạo Tông Thiên Vân, chỉ có một người có danh tiếng lớn nhất, đó chính là đạo tử. Tuy rằng đạo tử lớn hơn Chu Tự rất nhiều, nhưng Chu Tự đánh rất giỏi. Cho nên lúc này đạo tử xuất hiện, không phải là không thể.
Nhưng nàng nghe nói đạo tử cũng chưa đạt đến tam phẩm. Nếu đánh nhau, Chu Tự vẫn thắng. Cho nên hắn cũng ngại lớn chuyện.
"Việc này ta cũng không quan tâm"
Ân Chí Viễn lắc đầu cười nói. "Đạo tử sư huynh đâu? Hắn chưa về à?"
Tô Thi hỏi.
Nàng cũng là người của Đạo Tông Thiên Vân, đương nhiên cũng biết đạo tử lợi hại nhất. Đạo tử giao đấu với Thánh Tử, rất bình thường. Nàng không cảm thấy có gì không bình thường.
"Đạo tử sư đệ đã rời khỏi tông môn từ rất lâu trước đây, hiện giờ không biết đã đi đâu?
Ân Chí Viễn giải thích.
Thiên Vân Y Y nhìn về phía Tô Thị, phát hiện đúng là càng nhìn càng thấy xinh đẹp. Cô gái như vậy giống như truyền kỳ. Sau đó nàng lại nhìn Thánh Nữ Ma Đạo. Nhìn như cô bé tám tuổi, thực tế là trên dưới ba mươi tuổi, còn trẻ như vậy đã là trận linh ngũ phẩm. Đã vượt xa bất kỳ người nào trong thời đại của nàng. Nếu không phải đối phương vô tình thể hiện thái độ ở giới tu chân, thì cũng sẽ là truyền kỳ. Nhất thời nàng phát hiện đám người này, người nào cũng là nhân vật truyền kỳ.
Sau khi Thánh Tử Ma Đạo xuất hiện, ma môn đột nhiên khởi dậy. Đạo tư yếu đi một bậc, đặc biệt là đạo tử ngã xuống thần đàn.
"Đạo tử lợi hại lắm à?"
Chu Tự có chút tò mò hỏi. Hắn thực sự không biết đạo tử là ai, hắn chỉ biết đại ca hắn vô cùng lợi hại. Đó chính là truyền kỳ.
"Ừm, năm đó đạo tử cầm kiếm hoành hành đảo quét giới tu chân, áp chế tất cả thiên kiêu không ngẩng nổi đầu, không ai còn dám tự xưng là thiên kiêu" Ân Chí Viễn có chút cảm khái nói. Tuy rằng dạo này đạo tử không có động tĩnh gì, nhưng hắn không tin đạo tử sẽ đi xuống dốc. Có lẽ đợi khi đạo tử xuất hiện, cũng đã tiến vào đạo cảnh thượng tam phẩm. Sử dụng kiếm? Chu Tự nhớ Lý Lạc Thư cũng sử dụng kiếm. Với thực lực của đại ca, có thừa sức làm đạo tử. Rất nhanh hắn nghĩ đến một chuyện khác. Mình là con trai của cự phách ma đạo, cho nên là Thánh Tử Ma Đạo. Mà Lý Lạc Thư là con trai của người mạnh nhất Đạo Tông Thiên Vân, là đạo tử chẳng phải là lẽ dĩ nhiên sao? Nhất thời Chu Tự nghĩ đến người khác nói hắn và đạo tử chắc chắn sẽ có một trận chiến, điều này khiến hắn rất buồn. "Không ổn"
Hắn lên tiếng theo bản năng. Đánh với đại ca thì không đánh lại được mà.
Nhưng có một điều mà những người đó nói đúng, nếu để Lý Lạc Thư biết mình chính là Thánh Tử Ma Đạo, chính là người hại hắn chia tay với bạn gái cũ, thì đúng là sẽ có một trận chiến. Nguy hiểm rồi.
Hơn nữa nếu sư phụ sư nương biết mình khiến con trai của họ xem mắt thất bại, thì chết càng thảm. Sao mình lại chọc vào cả nhà họ chứ? Việc gấp trước mắt vẫn là phải giúp hắn cướp một đối tượng.
"Cái gì không ổn?"
Thu Thiển hỏi.
Ân Chí Viễn cũng tò mò.
"Ta sợ đạo tử của Đạo Tông đánh ta."
Chu Tự nói thật.
Ân Chí Viễn cảm thấy rất kỳ lạ, theo lý thì Thánh Tử Ma Đạo không sợ đạo tử của họ mới phải. Hắn đang châm chọc ư? Nhưng giọng điệu của đối phương không có ý đó. Nhất thời hắn cũng không hiểu.
Thu Thiển không bất ngờ, Chu Tự cảm thấy như vậy, chắn chắn là hắn suy diễn theo thân phận của mình.
"Các ngươi định chụp từ đâu trước?"Ân Chí Viễn hỏi.
"Phong cảnh ở đâu đẹp?"
Chu Tự hỏi.
"Đạo Uẩn Hoa Trì, nơi đó có ảnh đạo uẩn, có trăm hoa đua nở. Hơn nữa cũng ít người, dễ dàn cảnh hơn Ân Chí Viễn giải thích.
"Ảnh cưới là thế nào?"
Thiên Vân Y Y hỏi Thu Thiển. Nàng có chút tò mò.
Nhìn đối phương, Thu Thiển gọi Gia Cát Du đến cho nàng xem ảnh. Chuyện này khiến đôi mắt của Thiên Vân Y Y sáng lên, dường như tiếp xúc với thế giới mới. Từ nhỏ đến lớn nàng luôn cố gắng tu luyện. Ít bạn bè, rất ít ra ngoài, cũng không hiểu nhiều về thế giới bên ngoài.
1084 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận