Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 889: Góc Thế Giới

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:15:36
Lại một hồi lâu trôi qua.
Chu Tự phát hiện kiến trước phía trước bắt đầu biến hóa, tất cả kiến trúc ở đây đều biến thành màu trắng, dường như đại diện cho sự thánh khiết. Hơn nữa kiến trúc càng lúc càng kỳ quái, giống như thần quốc của thời đại Thần Minh, không nhuốm một hạt bụi. Không cần ngăn gió cũng không cần che mưa. Có vài nơi điêu khắc tượng thánh, không biết là Thần Minh hay tín đồ.
Lại một hồi lâu trôi qua.
Chu Tự phát hiện kiến trúc biến mất, trước mắt hắn chỉ còn lại con đường. Khi hắn quay đầu lại, phát hiện ngoại trừ một con đường, cũng không nhìn thấy thứ gì khác. Mọi thứ hiu quạnh. Dường như thế giới này chỉ có một mình hắn, đang một mình tiến bước. Thậm chí hắn cảm giác công lực ngàn năm cũng tiêu hao một cách rõ ràng. Tiếp tục đi về phía trước, có thể là một con đường không có đường về.
"Chẳng trách không có ai tìm được cánh cửa thần vực, con đường này khiến lòng người hoảng sợ.
Cảm khái một câu, Chu Tự tiếp tục đi về phía trước. Hắn quyết định, lần sau nhất định phải tìm người đi cùng hắn, nếu không đi một mình quá nhàm chán. Không chỉ nhàm chán, ngay cả can đảm cũng không có. Bầu trời càng lúc càng sáng rõ, phía sau Chu Tự xuất hiện bóng đen thâm trầm, hắn càng đi xa, cái bóng càng kéo dài. Dần dần, con đường dưới chân hắn cũng bắt đầu được thay thế bằng màu trắng thánh khiết. Lúc này dường như hắn không phải đi trên con đường, mà đi trên mây trắng, giống như bước từng bước lên thiên đường, đi đến thần vực.
Lần này chỉ có con dường hơi ảm đạm, không còn có thứ gì khác, giống như không còn có khả năng quay về.
Còn công lực ngàn năm đã tiêu hao một trăm năm.
Lại nhìn về phía trước, Chu Tự phát hiện vẫn là con đường không bao giờ kết thúc. Trên con đường này, hắn không nhìn thấy bất kỳ ai, cũng không có bất kỳ âm thanh nào truyền đến. Yên tĩnh không một tiếng động, lại thánh khiết. Áp lực trên đường cũng càng lúc càng lớn.
"Ta phải đi bao lâu?"
"Đi ngược lại, còn có thể trở về không?"
Các loại câu hỏi xuất hiện trong đầu Chu Tự, hắn phát hiện mình đi thẳng vào chỗ sâu nhất, có thể hơi lỗ mãng.
Nhưng đã đi đến nơi này rồi, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Không biết đã đi được bao lâu, Chu Tự phát hiện hình như xung quanh xuất hiện tiếng sóng biển, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Vẫn là con đường như mây trắng, vẫn thẳng về phía trước. Chỉ là hào quang càng lúc càng rõ ràng.
Trong hào quang, dường như có bóng người, bồng bềnh trên không trung.Nhưng nhìn kỹ lại thì không có gì hết.Cho đến khi hắn nhìn thấy đầu nguồn của ánh sáng...
"Trời ơi, đây là đâu?"
Chu Tự đứng trước con đường đứt quãng, có chút kinh ngạc.
Lúc này hắn đã đến tận cuối của con đường tầng mây. Ở chỗ cực xa phái trước có một vật thể phát sáng, trong màu trắng tinh khiết thấp thoáng màu đỏ tươi, như một vầng mặt trời đỏ nhô lên. Dưới tầng mây là nước biển vô tận, nhìn trông như khoảng cách xa xôi, nhưng hình như chỉ ở ngay dưới chân. Về cảm quan giống như bị lừa gạt. Nhưng nơi này hoàn toàn khác với ngoại thành thần vực mà hắn nhìn thấy trước đây. Quan sát xung quanh một lát, không có gì khác, chỉ có nước biển vô biên, và thêm một vầng nguồn sáng.
"Cánh cửa thần vực ở trong mặt trời đỏ đó ư?"
Chu Tự suy đoán.
Hắn thử dẫm len phía trước.
Trống không...
"Có thể bay qua đó không?"
Con đường đã đứt đoạn rồi, chỉ có cách bay thôi. Suy nghĩ một lúc, Chu Tự định bay người lên.
"Ta khuyên người đừng nhảy ra, nếu không sẽ rơi vào khe nứt thế giới, đến lúc đó bị bỏ rơi trong một góc thế giới"
Giọng nói đột ngột truyền đến từ bên cạnh.
Chu Tự kinh ngạc, lập tức nhìn sang bên. Phát hiện một khe nứt không biết mở ra bên cạnh hắn từ lúc nào.
Giọng nói hơi quen tại.
"Trí giả?"
Hắn kinh ngạc nói với khe nứt:
"Thì ra khe nứt của ngươi ở đây à? Ta còn tưởng phải ở bên trong nữa.
"Người biết nơi này đã là vùng biên ngoại thành rồi không? Vốn không có mấy người có thể đi được đến nơi này.
Sau khi cánh cửa thần vực đóng lại, sức mạnh của quyền hạn cũng chịu áp lực mạnh mẽ ở đây. Ta rất hiếu kỳ, làm sao ngươi lại đi đến nơi này một cách bình yên vô sự?"
Giọng nói của trí giả truyền ra từ trong khe nứt.
"Từ nhỏ ta đã tập võ, tu luyện công lực, nay đã thần công đại thành, sắp trở thành tông sư. Cho nên mới có thể đi đến nơi này?
Chu Tự nhìn mặt trời đỏ phía trước nói:
"Vầng thái dương đó, có phải là cánh cửa thần vực không? Hoặc là thông đạo thông đến cánh cửa thần vực.
"Không biết"
Giọng trí giả lại truyền ra:
"Nhưng tốt nhất người đừng nhảy xuống, nếu không sẽ bị biển lớn nuốt chửng, rơi vào trong góc thế giới. Cha ngươi cũng không thể cứu ngươi ra ngay lập tức. Thậm chí trước khi cha ngươi đến, ngươi có thể bị sự tồn tại khác nhặt đi, đến lúc đó sẽ rất nguy hiểm.
"Nguy hiểm thế sao?"
Chu Tự lùi lại hai bước. Hắn có ưu điểm, đó là biết nghe lời khuyên. Là tiểu bối, hắn khá nghe lời của tiền bối. Tục ngữ nói không nghe lời người già chịu thiệt trước mắt, câu này rất có lý.
"Chẳng thế thì sao?"
Trí giả hỏi ngược lại.
"Nơi này không bay được à?"
Chu Tự có chút tò mò.
Trí giả không chê lớn chuyện, cười nói:
"Ngươi có thể nhảy xuống bay thử "Để lần sau đi" Chu Tự nói với khe nứt: "Mở cửa đi, ta vào đi theo quy trình 1097 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận