Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 282: Trẻ Con Không Nên Ăn Ngọt Nhiều

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:14:23
"Đúng rồi, Thu tỷ biết đây là cái gì?"
Trong phòng khách, Chu Tự đặt một viên đá đỏ rực lên mặt bàn.
Là trang bị rơi xuống từ Dung Nham Cự Nhân, có năng lực hoả diễm, theo cảm nhận quả thực bất phàm.
"Dung Nham Chi Tâm, là một loại vật liệu luyện khí, có không ít tác dụng"
Thu Thiển nhìn ngắm một lúc rồi bổ sung:
"Có lẽ còn có thể giúp cho người thuộc Cự Nham tộc tăng được khá nhiều tu vi, hoặc là thanh vũ khí được đưa cho ngươi, ta cảm thấy trên đó có khí linh.
"Có cùng loại với Khí Linh Thạch không?"
Chu Tự nhận viên đá rồi hỏi. Thu Thiển hơi gật đầu, khẽ hé môi son:
"Ừm, có công hiệu tương tự, chỉ là có chút lãng phí.
Vừa dứt lời, Thu Thiển nhìn thấy Chu Tự lấy Phá Thiên Chiến Kích ra, viên đá bị nhét vào bên trong chiến kích.
Ác ý tràn ra, thôn phệ Dung Nham Chi Tâm từng chút một.
Chỉ trong chốc lát, Dung Nham Chi Tâm đã bị thôn phệ đến gần hết, mà ác ý thuộc về Phá Thiên Chiến Kích cũng bừa bãi tàn phá trong phòng khách.
Trông cực kỳ nguy hiểm, nhưng khi Chu Tự nắm chắc Phá Thiên Chiến Kích thì tất cả đều bình ổn lại.
"Sao ngươi có thể thuần phục được nó rồi?"
Thu Thiển một mặt kinh ngạc.
Chỉ trong nháy mắt, nàng có thể phát hiện ra chiến kích cao ngạo bất tuân, không còn chút lý trí.
Nhưng ngay khi Chu Tự vừa đụng tới thì đối phương như bị kinh sợ, không dám làm càn.
Tiện tay thu hồi Phá Thiên Chiến Kích, Chu Tự mới giải thích nói:
"Cũng không phải ta thuần phục, có lần nó chạy đến đan điền ta muốn tìm ma chủng gây phiền phức. Sau đó bị lực lượng của ma chủng đánh nát. Về sau làm chuyện gì cũng đều nhăn nhăn nhó nhó, sợ hết cái này đến cái kia Trông thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của Thu Thiển, Chu Tự bèn cảm thấy rất buồn cười, sau đó lấy bút, dùng hình thức vẽ để kể đại khái.
Trên bản bút kỹ vẽ rất nhiều tranh, đều là những bức nhanh giản lược nhân cách hoá của ma chủng và Phá Thiên Chiến Kích.
Một lúc sau, cuối cùng Thu Thiển cũng hiểu được.
"Ma chủng bị ngươi nghiền éo, cảm thấy thế giới đầy rẫy nguy hiểm, về sau gặp được Chiến Kích nên vốn cho là mình yếu thế, sau đó phát hiện đối phương còn yếu hơn. Mà Chiến kích vốn cho là mình cường đại phi thường, đụng phải ma chủng mới phát hiện mình là gà, thế nên lòng tin bị sụp đổ. Có khi rảnh rỗi ngươi còn kéo nó vào để ma chủng ngược đãi, là như vậy sao?"
Thu Thiển tổng kết lại.
Chu Tự gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thuận tiện uốn nắn một chút:
"Mấy ngày qua ta định kéo nó vào nhưng bây giờ không còn dự định đó nữa rồi."
Thu Thiển:
Ly kỳ đến mức nàng hoàn toàn không hiểu được.
Sau đó bọn hắn bắt đầu học Viễn Cổ văn, chỉ là tiến độ chậm hơn lúc trước nhiều.
"Ngươi đã đọc hết Hoang Cổ Kinh Thế Thư rồi?"
Dạy tốt cần ôn luyện sau này, Thu Thiển ngồi bên cạnh Chu Tự.
Chân dài vắt ngang chỉ là vừa đụng phải mặt đất thì liền thu lại:
"Mặt đất có hơi lạnh, ngày mai đi mua cái thảm trải đi "Chứ không phải là do không quét dọn à?"
Chu Tự quay đầu nhìn xuống mặt đất rồi hỏi.
"Mỗi ngày ở nhà, ta không nấu cơm thì là dọn dẹp, không phiền phức.
Thu Thiển hơi co chân dài lên trên sofa.
"Ta đã xem xong Hoang Cổ Kinh Thế Thư rồi, bây giờ không đọc nữa, đang tìm lưỡng thiên khác, lúc đó Thu tỷ phải dạy ta đấy"
Chu Tự mỉm cười nói.
Nói xong, hắn lấy hai miếng bánh ngọt nhỏ ở bên cạnh đưa cho Thu Thiển:
"Cho người cái này"
"Bánh ngọt? Không mua cho Nguyệt tỷ sao?"
Thu Thiển nhận bánh ngọt rồi hỏi.
"Trẻ con ăn nhiều đường thì sẽ dễ ảnh hưởng đến trí thông minh.
Chu Tự thuận miệng giải thích.
Thực ra chỉ còn lại một cái nên không cho Nguyệt tỷ đâu.
Thu Thiển cầm miếng bánh ngọt mà im lặng hồi lâu, thầm nghĩ giống như đang bị nói là không đủ thông minh.
Chu Tự:
"..."
Thu Thiển thích ăn kẹo que, từ nhỏ đến lớn đều thích ăn, cho nên nói trẻ con ăn nhiều kẹo dẽ ảnh hưởng đến trí thông minh cũng giống như đang nói đầu óc Thu Thiển không đủ thông mình. Nguy hiểm quá.
"Có hơi bị ngọt quá, cho ngươi một nửa"
Thu Thiển thử một chút rồi cho Chu Tự một nửa.
Nàng lấy đĩa xếp gọn gàng rồi đặt xuống trước mặt Chu Tự.
Chu Tự nếm thử một chút, cảm giác vừa miệng, không tính là quá ngọt.
Lúc ăn bánh, hắn đều chú ý Thu Thiển hơn một chút.
Thu tỷ ăn uống không giống như Nguyệt tỷ, mỗi lần ăn Nguyệt tỷ ăn giống như đang hưởng thụ, còn Thu tỷ lại để lộ ra cảm giác thục nữ nhã nhặn.
Về sau khả năng sẽ không được thấy dáng vẻ thế này của Thu tỷ nhiều nữa, bây giờ có thể nhìn thì nhìn nhiều hơn một chút.
Một lát sau, Chu Tự thấy trên mặt Thu Thiển có dính một chút bơ.
Khi Thu tỷ quay sang nhìn, hắn chỉ chỉ vào mặt mình để nhắc nhở Thu Thiển.
Thu Thiển nghi hoặc.
Chu Tự lại nhẹ nhàng chỉ chỉ vào gương mặt mình.
Thu Thiển nhíu mày.
Chu Tự lại chỉ có thể chỉ vào hai bên má.
Thu Thiển nhìn xung quanh một chút, sau khi xác nhận không có ai thì xích lại gần Chu Tự, chạm một cái lên má Chu Tự.
Sau đó mới lui về sau ăn bánh ngọt của nàng.
Chu Tử mở to hai mắt, không dám tin.
Sau đó ngay khi Thu Thiển ngẩng đầu, hắn cũng chạm vào má Thu Thiển một cái, lau vết bơ kia đi.
Có điều khi Thu Thiển phát ra thì có chút sửng sốt, gương mặt trái xoan đỏ đến tận mang tai.
Phụt...Lần này Chu Tự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Thu Thiển:
"..."

Bình Luận

0 Thảo luận