"Làm sao vậy?"
Chu Tự tò mò hỏi.
Thu Thiển quay đầu, hai gò má ửng đỏ.
"Chuyện Nguyệt tỷ vừa mới nói, ngươi nghĩ thế nào?"
Đột nhiên nàng hỏi.
"Nguyệt tỷ nói cái gì?"
Chu Tự tò mò hỏi lại.
"Chuyện có con.
Thu Thiển cúi đầu, nhẹ giọng nói.
"Ngươi có muốn không?
Chu Tự tắt máy sấy, sờ sờ mái tóc đã khô của Thu tỷ, hắn có hơi ngượng ngùng nói:
"Ta không phản đối.
"Ta cũng không phản đối.
Giọng nói của Thu Thiển có hơi nhỏ, nhưng Chu Tự có thể nghe được.
"Vậy.
Chu Tự nhìn trái nhìn phải, nhìn đến Thu tỷ thì bèn ôm lấy"
"Vậy chúng ta thử xem sao?
Thu Thiền ngại ngùng đỏ mặt, nàng hừ nhẹ một tiếng:
"Váy ngủ tối nay đẹp không?"
"Đẹp"
Chu Tự không do dự gật đầu.
"À?"
Thu Thiển cười xấu xa:
"Thế nhưng sao ta cảm giác như ngươi đang nhìn chằm chằm vào chỗ mà váy che đi nhỉ? Căn bản là không ngắm váy. Ngươi còn nhớ váy này có dáng vẻ gì sao?"
Chu Tự:
"..."
Ba giờ rạng sáng, Chu Tự cùng Thu Thiển ló đầu ra khỏi phòng.
Thu Thiển khi này đã thay sang một chiếc váy ngủ có phần bảo thủ hơn.
Nàng cũng có rất nhiều quần áo ở trong phòng Chu Tự.
Cho nên nàng có thể đổi bất cứ lúc nào, hoặc là nói một cách kỳ quái rằng có một số loại quần áo, phần lớn đều ở trong phòng Chu Tự.
"Hôm nay phòng thủ Nguyệt tỷ hành động lại thành công rồi.
Chu Tự nhẹ giọng nói.
"Còn có phòng bếp" Thu Thiển nhỏ giọng nói.
"Thu tỷ, ngươi lùi lại trước đã, ta đi tra xét tình hình của quân địch.
Chu Tự hiên ngang lẫm liệt nói.
Vừa mới dứt lời, Chu Tự liền cảm giác hai má mình được hôn một cái.
Sau đó hắn thấy Thu Thiển nhìn hắn rồi cười:
"Nếu như ngươi bỏ mình, ngày mai ta sẽ chôn ngươi"
"Không tuẫn tình à?"
Chu Tự hỏi.
"Ngươi có muốn ta tuẫn tình không?"
Thu Thiển cười đầy xấu xa.
"Cái này thì."
Chu Tự suy tư một chút rồi nói:
"Tuẫn tình là thế nào nhỉ?"
"Là ngày mai ngồi cùng nhau, cùng ngươi cúi mặt trước Nguyệt tỷ"
Thu Thiển đáp.
"Quên đi, ta vẫn nên đi một mình thì hơn.
Chu Tự bước ra khỏi phòng.
Chỉ là Thu Thiển cũng đi lên theo.
Vẻ mặt hắn đầy nghi hoặc.
Thu Thiển lại nhỏ giọng cười nói:
"Ta cảm thấy tuẫn tình không tốt lắm, vẫn nên cùng chết cùng ngươi thì hơn. Dù sao ta cũng là vật thuộc về riêng ngươi, không có ngươi đâu thể có ta"
Vẻ mặt Chu Tự kinh ngạc, Thu tỷ chơi lớn vậy sao?
"Nhanh lên, nhanh lên, xem thế nào trước đã"
Thu Thiển nhẹ giọng thúc giục.
Họ đi vào bên cạnh tường, định đi về hướng phòng bếp.
Lúc này Chu Tự mới cận thận men theo mép tường nhìn lén vào trong phòng bếp.
Thu Thiển lại ôm lấy cánh tay Chu Tự, dựa vào lòng hắn, nhìn lén từ phía mép tường.
Hai người đều không nhìn thấy bóng dáng Nguyệt tỷ.
Ngay khi họ đang yên tâm, cửa phòng ngủ chính đột nhiên mở ra.
Chu Ngưng Nguyệt đang ngáp ngủ, dụi dụi mắt, vẻ mặt nàng đầy kinh ngạc nhìn về hai người đằng trước, nói:
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
Hai người hoảng sợ, sau đó đứng thẳng người, trăm miệng một lời mà nói:
"Không có gì"
"Hử?"
Chu Ngưng Nguyệt mơ mơ màng màng nhìn hai người.
Vẻ mặt mờ mịt."Chúng ta đang chơi bịt mắt bắt dê, sao tự nhiên Nguyệt tỷ lại đi ra vậy?"
Chu Tự đánh lảng sang chuyện khác.
"Đột nhiên ta nhớ ra còn có kem chưa ăn hết, nếu để đến ngày mai thì có thể bị chảy mất. Không thể lãng phí được.
Chu Ngưng Nguyệt nói xong bèn đi đến phòng bếp.
Sau đó nàng bắt đầu lục tìm tủ lạnh.
"Ngươi nói đầu óc Nguyệt tỷ có vấn đề, hay chỉ đơn giản là muốn ăn kem thôi?"
Hắn nhìn sang Thu Thiển đang ở bên cạnh.
"Hẳn chỉ đơn giản là muốn ăn kem thôi, trông dáng vẻ mơ mơ màng màng này của nàng chắc nhanh sẽ tỉnh táo lại. Lúc trước cũng từng phát sinh chuyện thế này.
Thu Thiển giải thích.
Chu Tự:
"..."
Có những khoảnh khắc hắn cảm thấy có thể Nguyệt tỷ thực sự chỉ là một đứa trẻ tám tuổi.
Lúc này Chu Ngưng Nguyệt mới chợt giật mình, dường như đã tỉnh lại.
Nàng nhìn hai người Chu Tự rồi nói:
"Các ngươi không tu luyện sao?"
"Ta muốn đi ngoại thành Thần Vực.
Nói xong, Chu Tự bèn lấy Biên Giới Thạch ra.
"Ta cũng định vào đó dạo một chút.
Thu Thiển bèn nói theo.
"Vậy ta đây cũng vào, thế nhưng thời gian cũng không còn sớm nữa, có phải được ăn bữa sáng rồi không? Vừa hay ra đây lại có thể ăn.
Chu Ngưng Nguyệt cầm kem nói.
"Không được.
Thu Thiển cự tuyệt.
Bây giờ mà làm bữa sáng thì quá sớm.
Chờ đến tầm năm giờ lại bắt đầu làm.
"Vậy đợi ta ăn xong lại đi vào, với lại cái kem này bao nhiêu tiền?"
Chu Ngưng Nguyệt híp mắt cười nói:
"Ngon lắm"
"Ăn nhiều dễ béo lắm đấy.
Chu Tự đáp.
Còn về việc bao nhiêu tiền, thực ra cũng đắt lắm, bốn tệ một cái.
Vốn là định để Thu tỷ ăn, không ngờ rằng sau khi họ mỗi người ăn được một cái, số còn lại đều bị Nguyệt tỷ ăn mất.
Mỹ Kỳ Danh từng viết: Các ngươi không thích ăn vậy ta giúp các ngươi ăn.
Đợi mấy phút sau, Chu Tự liền mở Biên Giới Thạch ra, sau đó tiến vào Biên Giới Thành.
Ngay sau đó liền tới ngoại thành Thần Vực.
Ba giờ hơn sáng, ngoại thành Thần Vực chẳng có chút dáng vẻ nào của ban đêm.
Nơi này từ trước tới giờ vẫn sáng choang, cây cối xung quanh tươi tốt, người đến người đi náo nhiệt vô cùng. "Cảm giác còn náo nhiệt hơn trước đây rất nhiều thì phải.
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Đi vào nơi này, Thu tỷ mặc một chiếc áo tay lỡ, thêm chiếc áo khoác, mặc quần bò.
Nguyệt tỷ mặc quần áo học sinh, thêm chiếc váy xếp ly.
1092 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận