Chu Tự thực sự rất muốn có được thứ đó, nhưng cũng không đến nỗi quấn mãi không buông, dù sao không đánh lại được đối phương, ở lại đây cũng thật ngượng ngùng. Hắn cũng biết tu chân giả cường mạnh, không thể khinh thường.
Nói xong Chu Tự đáp xuống trên võ đài, định khiêu chiến tất cả mọi người.
Từ Thiên Phong nhìn Chu Tự, cảm thấy đối phương không nể mặt nhà họ Từ, nhưng cũng không tiện lên tiếng nói gì. Chỉ có thể xem những người khác có nể mặt đối phương hay không. Hắn cảm thấy chắc hẳn hơi khó khăn, đây cũng là đang khinh thường những người khác. Nhưng hắn còn chưa nghĩ xong, toàn bộ người của ma môn đứng lên:
"Ta cảm thấy Hoàng Kim Môn xứng đáng đứng hàng đầu, xem thuật pháp không gian thực sự là nguyện vọng của mọi người.
Nghe vậy Long Bồng cũng không tỏ ra yếu thế, trực tiếp đứng lên chắp tay nói:
"Thập Nhị Tịnh Đường ta cũng ủng hộ Hoàng Kim Môn chủ, chỉ xem thuật pháp không gian thôi, cũng là điều đương nhiên"
Long Ân Hồng không hiểu, vị sư huynh này làm sao vậy?
Ma môn tỏ thái độ rồi, Thập Nhị Tịnh Đường cũng tỏ thái độ rồi, điều này khiến những người khác cảm thấy quái dị.
Từ Thiên Phong chỉ có thể kiên trì nói:
"Ngoại trừ Hoàng Kim Môn thì là Thập Nhất Chi Trụ, mọi người cho ý kiến đi"
"Thiên Ảnh Tông không có ý kiến, ta cảm thấy Hoàng Kim Môn chủ cái thế vô song, ngang hàng với Thần Minh, đứng trên thế gian, vô địch thiên hạ. Hắn không lấy thuật pháp không gian, thì còn ai có tư cách?"
La Tiểu Phong công bằng chính nghĩa nói.
Đồng môn bên cạnh nhìn mà ngây người, sư huynh làm sao vậy? Bị cướp mất linh hồn rồi à?
Những người khác cũng ngạc nhiên.
"Chúng ta cũng không có ý kiến Vân Tiêu tiền tử cười nói.
Nàng cũng chẳng để ý đến thuật pháp không gian, lần này Hoàng Kim Môn đến chỉ để quấy rối, cho nên mau chóng tiễn về đi.
Hơn nữa, đệ tử của nàng cũng có bộ đồ loại này, chẳng may cũng nói là một thành viên của Hoàng Kim Môn họ, nếu nàng không ở đây thì cũng không có gì. Nhưng nàng là chưởng giáo, không quan tâm thì rất phiền phức.
"Đạo Tông Thiên Vân cũng không có ý kiến.
Thái Cực Phong Miêu Thiên Nguyên lên tiếng theo.
"Tiên Vân Các cũng đồng ý, nhưng môn chủ của quý phái có thể nói cho chúng tôi biết sư phụ của vị tiểu tiên tử đó là ai không?"
Hạ Song chỉ vào Hàn Tô. Chu Tự quay đầu nhìn về phía đại lão bản.
Hàn Tô lập tức đứng ra nói:
"Vãn bối là đệ tử của Bạch Hiểu Các Nghe vậy Hạ Song cau mày, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Tuy Bạch Hiểu Các cũng không phải quá kém, nhưng ở đó đều là đệ tử bình thường, không thực sự bái sư về mặt ý nghĩa. Tuy cũng có một sư phụ, nhưng rất ít khi hướng dẫn.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Hạ Song lại hỏi.
Hàn Tô do dự, dường như không muốn trả lời.
"Đại lão bản hai mươi ba tuổi rồi"
Tô Thị trả lời giúp. Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như không đúng, sang năm mới rồi, phải là hai mươi tư.
Hạ Song cúi đầu càng không thể tưởng tượng nổi. Thiên phú thế này cao đến mức phi lý, làm sao đệ tử thế này lại ở trong Bách Hiểu Các? Nàng không hỏi thẳng tên, ngay cả tuổi tác mà đối phương cũng không chịu nói, cho thấy không muốn để người khác biết. Thở dài một tiếng, nàng cũng không định điều tra nữa.
Nếu nàng muốn thể hiện thiên phú, về một chuyến thì đủ khiến tông môn chấn động.
Chắc chắn Hàn Tô không có suy nghĩ này, thiên phú của mình không kém, cũng thực sự có cơ hội vào những Các khác. Nhưng nàng muốn ở lại Bách Hiểu Các. Đương nhiên, khiến người ta chấn hãi là vì dạo này gặp đượcnhiều cơ duyên.
Rất nhiều người đều đồng ý, những người không muốn đồng ý cũng không còn cách nào. Họ cứ cảm thấy môn chủ Hoàng Kim Môn này không đúng lắm. Cho hắn về đi, nếu không cứ cảm thấy mọi người đều khá áp lực. "Nếu không có ai phản đối, thì tôi lấy thuật pháp không gian ra cho Môn chủ Hoàng Kim đọc thử Từ Thiên Phong nói.
Nhà họ Từ hắn nào dám phản đối. Từ Tuyền ở bên ngoài cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng sắp tống được đại nhân vật này đi rồi. Rõ ràng người của Thánh Địa Minh Nguyệt và người của Đạo Tông Thiên Vân mạnh hơn. Nhưng Thánh Tử Ma Đạo...là khó đoán nhất.
Từ Thiên Phong vừa dứt lời, không gian trên không trung võ đài xuất hiện trận chấn động, sau đó một cuốn sách xuất hiện trong hư không, chậm rãi rơi xuống.
Thấy vậy Chu Tự đưa tay tóm lấy cuốn sách. Hắn không có ý định mang sách đi, chỉ muốn ngồi đây đọc một lượt, có thể ghi nhớ là được. Nhưng sau khi mở sách ra, hắn liền ngẩn người.
Thuật pháp không gian lấy bản thân làm tiêu chuẩn cơ bản, tìm kiếm điểm mỏng yếu và điểm truyền dẫn, lợi dụng thêm là có thể tiếp xúc với sự huyền bí của không gian. Sau đó phía dưới là một đống lý thuyết, một đống công thức, còn có một đống chú thích.
Chu Tự:
"..."
...
Ngay cả công thức cơ bản mà hắn cũng không hiểu, bảo hắn học cái này? Sao có thể học được? Giống như hắn mới chỉ học một cộng một, mà đối phương lại lấy ra một cuốn sách toán học cấp ba ra vậy. Chẳng khác nào đọc thiên thư?
Công pháp của giới tu chân quá khó. Thu tỷ còn chưa dạy thứ phức tạp như vậy, hắn vẫn còn đang học chữ viễn cổ và thuật pháp, kiến thức cơ bản. Thuật pháp không gian này quả thực không phải dành cho người học. Nhưng hắn vẫn giả bộ lật xem, không làm vậy thì chẳng khác nào thể hiện mình mù chữ.
1140 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận