"Hết rồi?"
Chu Tự đọc sách, phát hiện trang này chẳng có chút tác dụng gì.
Đây là trang thứ năm, không biết lúc nào ra tiếp phần mới. Phần mới đồng nghĩa với việc có phó bản, trước mắt là thế này.
Có điều cũng bình thường, ngay từ đầu không chỉ không có gợi ý cũng không có phó bản.
Về phần manh mối phía sau thực ra cũng rất dễ tìm, chỉ cần tìm ra thứ để lại từ thời đại Thần Minh, thông thường đều có.
Ví dụ như Vĩnh Ám Chi Dạ, Hỏa Nguyệt cốc, thành Lạc rèn đúc Vĩnh Ám Chi Dạ, cộng thêm thế giới khác.
Vĩnh Ám Chi Dạ không đề cập tới, Lạc thành cũng không đề cập tới, thế giới khác cũng khó gặp.
Nhưng dạng như Hỏa Nguyệt cốc thì dễ gặp được nhất.
Chẳng hạn như đối diện tế đàn Hắc Dạ.
Quyền hành Tai Ách đã nắm trong tay, chỉ thiếu mỗi việc bỏ vào trong Quyền Trượng Hắc Dạ.
Như vậy là có thể nói chuyện với nhau.
Chắc hẳn cũng có manh mối.
Nhưng mà Lý Lạc Thư đột nhiên biến mất, cũng phải bớt chút thời gian đi xem thế nào.
Cất thư tịch đi, Chu Tự rút quyển tiểu thuyết bên cạnh ra xem.
Lâu rồi không xem, bổ sung một chút.
Đêm nay phải về học Viễn Cổ văn, Sơn Hải thiên cho Thu tỷ nghiên cứu một chút, rất nhiều chữ Chu Tự không biết.
Lại phải bắt đầu học tập.
Nhưng mà ghi chép trong quyển sách này cũng thật khó hiểu.
Lắc đầu không nghĩ nữa, Chu Tự bắt đầu chăm chú xem.
Vùng ngoại ô Thanh Thành.
Ở nơi không có ai, Hầu Trầm nhảy lên một cái, bay lúc lâu mới dừng lại trước một ngọn núi lớn.
Sau khi tới, hắn bố trí trận pháp cực kỳ phức tạp trên mặt đất.
Sau đó bắt đầu dẫn động trận pháp.
Rất nhanh trên trận pháp xuất hiện một vị nam tử trung niên.
"Cha."
Hầu Trầm thấp giọng nói.
"Hầu Trầm? Ngươi còn sống"
Nam tử trung niên này làn da tan tác, hắn nhìn nhi tử ở trạng thái tinh thần rất tốt trước mắt, có chút không hiểu:
"Huyết khí của ngươi được bổ sung?"
"Đúng thế"
Hầu Trầm gật đầu.
"Huyết khí bên ngoài nhiều như vậy sao?" Hầu Hằng cười tự giễu:
"Cảm giác còn sống tốt lắm nhỉ?"
"Không, đã từ rất lâu ta không phải nuốt máu tươi"
Hầu Trầm chân thành nói.
Nghe vậy, Hầu Hằng kinh ngạc:
"Ngươi, tìm được thần của chúng ta rồi?"
"Không phải."
Hầu Trầm lắc đầu.
"Nếu không ngươi khôi phục thế nào?"
Hầu Hằng hỏi.
Chuyện này, Hầu Trầm trầm ngâm một lúc, sau đó làm ra chuyện đi ngược lại tổ tông, hắn nghiêm túc nói:
"Cha, ngươi có nghĩ tới từ bỏ thần của chúng ta không?"
"Làm càn"
Nghe vậy Hầu Hằng cả giận nói:
"Ngươi không muốn sống nữa sao? Thần của chúng ta vẫn sống, phản bội hắn phải bỏ ra cái giá gì ngươi biết không? Vương triều tộc chúng ta thành lập đều bị hủy hoại trong chốc lát, cuối cùng ngay cả cơ hội tham sống sợ chết cũng không còn "Nhưng mà lúc nào hắn mới có thể trở về? Cha nghe ta, ta biết nhiều hơn ngươi, hắn vẫn chưa trở về. Khi nào trở về còn là ẩn số, các ngươi còn có thể kiên trì bao lâu?"
Hầu Trầm hỏi.
"Ngươi thay đổi rồi, dường như chẳng còn bất kỳ kiêu ngạo nào nữa"
Hầu Hằng có chút kinh ngạc.
Nghe vậy, Hầu Trầm cười cười nói:
"Tộc chúng ta còn lấy đâu ra kiêu ngạo? Dù có thì sao? Khi ta biết ánh sáng của vị kia, kiêu ngạo gì đó đều không đáng nhắc đến. Chúng ta nhỏ bé như con đom đóm, mà hắn chính là trăng sáng giữa trời. Ở trước mặt hắn đừng nói một mình ta, sợ rằng cả tộc chúng ta đều chỉ như hạt bụi"
"Ta không biết ngươi đã trải qua cái gì, nhưng lần này cầu nguyện của chúng ta đã được tiếp thu, điều này nói rõ hết thảy có tiến triển"
Hầu Hằng nói.
Trong lời nói mang theo chút hi vọng.
"Không phải, đó căn bản không phải thần của các ngươi."
Hầu Trầm chân thành nói:
"Cuối cùng người mà ta tìm được vẫn là vị mà ta đi theo kia. Cha, nghe ta. Hiện tại quy hàng, dù sao vẫn tốt hơn sau này để người ta đích thân tìm tới. Khi đó không phải là ngươi muốn bỏ là bỏ, mà là hắn nói cái gì chính là cái đó. Không cẩn thận một cái thì chính là tai ương diệt tộc"
Nghe vậy, Hầu Hằng khó mà tin được:
"Rốt cục ngươi theo ai?"
"Một vị khó có thể tưởng tượng được, tương lai, hắn chắc chắn đứng trên đỉnh vạn cổ đỉnh phong, sừng sững phía trên chúng thần. Không có sự đồng ý của hắn, ta không dám tùy ý thông báo cho các ngươi. Nhưng tin ta sẽ không sai đâu.
Hầu Trầm hơi kích động nói.
"Sừng sững phía trên chúng thần?"
Hầu Hằng trào phúng nhìn Hầu Trầm:
"Ngươi không phải bị mê hoặc rồi chứ? Từ thời đại Thần Minh thậm chí từ thời đại tu chân đến nay, vẫn chưa có người nào dám nói loại lời này. Ngươi dám chắc người ngươi đi theo có thể đạt tới độ cao đó? Ta không thể cùng mạo hiểm với ngươi"
"Vậy ít nhất hãy cho phép ta mang theo dân cũng thuộc sự quản lý của ta"
Hầu Trầm nói.
"Ngươi muốn độc lập sao?"
Hầu Hằng cười lạnh nói:
"Ngươi biết một khi chọn sai các ngươi sẽ muôn đời không gượng dậy được"
"Lúc khác có lẽ ta sẽ sai, nhưng lần này ta tin chắc mình sẽ không sai. Chỉ cần ta không phản bội, chỉ cần ta tận tâm tận lực. Nhất định sẽ không sai"
Hầu Trầm nói kiên định.
"Vậy thì hãy mang theo người của ngươi lao tới hi vọng của ngươi, ngược lại ta muốn xem xem các ngươi diệt vong thế nào"
Hầu Hằng lạnh lùng nói.
Lời vừa dứt, hắn cũng biến mất theo.
Để lại Hầu Trầm một mình đứng tại chỗ.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Thánh Tử Ma Đạo khát máu như điên, khủng bố đến cực điểm, sẽ thăm dò sẽ đánh ép.
Nhưng trước mắt vẫn chưa từng ra tay với người của mình.
Như vậy, hắn càng tin tưởng vững chắc lựa chọn của mình.
1111 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận