Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 563: Là Lùi Hay Tiến

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:14:57
"Nghe nữ nhi nói nàng đang học Huyết Khí Chi Pháp, lại còn học được rồi"
Liễu Bắc Uyển cười nói.
"Không phải nàng vẫn luôn biết à?"
Tô Trần bước từng bước dạo chơi trên con đường nhỏ.
Liễu Bắc Uyển cười hai tiếng rồi mở miệng nói với vẻ yêu chiều:
"Nàng nói trước đây biết nhưng không có ai khen, bây giờ học được rất nhanh, đồng nghiệp cũng khen nàng giỏi, vậy nên nàng mới biết"
"Gặp được kẻ địch, bảo nàng sử dụng chưa chắc nàng đã sử dụng được.
Tô Trần nói với vẻ tức giận.
Thiên phú của Tô Thi rất cao, nàng học gì cũng nhanh.
Nhưng lúc quan trọng lại không sử dụng được, có hơi vô dụng.
"Nữ nhi nói nàng góp nhặt được rất nhiều kinh nghiệp, lỡ đâu ngày nào đó thông minh lên thì sao.
Liễu Bắc Uyển nói đỡ cho Tô Thị.
"Ta chỉ thấy nàng xuất kiếm đẹp hơn thôi"
Tô Trần nói.
Liễu Bắc Uyển chu môi trả lời với vẻ không vừa ý:
"Ngươi cũng không phải là vạn năng, ngươi cũng không nhìn thấy Chu Tự đấy thôi, sức mạnh của hắn như mê cung vậy. Lỡ đâu nữ nhi cũng thuộc loại người này thì sao"
Tô Trần buồn cười, hắn trả lời:
"Ngươi tưởng tượng Chu Tự là nữ nhi của mình, xem nó ra sao"
Liễu Bắc Uyển nghe vậy thì tưởng tượng, uy lực ra quyền không đủ, rút đao không đúng chỗ, đối đầu với kẻ địch luôn xảy ra vấn đề.
"Sao rồi?"
Tô Trần nhìn thê tử của mình mà nói.
Liễu Bắc Uyển rơi vào trầm tư, sau đó nàng nhìn cha của nữ nhi mình mà nói:
"Ngươi nói xem, có khi nào thật ra nữ nhi của chúng ta vô cùng cao minh, chỉ là nàng không muốn để người khác chú ý nên mới giả ngu?"
Tô Trần sờ lên trán của Liễu Bắc Uyển, lại nhìn lên trời rồi mới nói:
"Ngươi cũng đâu có sốt, trời cũng chưa tối, sao lại nói mớ rồi?"
Liễu Bắc Uyển không còn gì để phản bác:
"Sao khi xưa ta lại chịu gả cho ngươi chứ?"
"Sao khi xưa ta lại cưới ngươi chứ, tới bây giờ ta còn chưa tìm ra được lý do"
Tô Trần tiếp tục đi về phía trước.
Hắn nhìn sơn lâm phía trước mà có hơi kinh ngạc:
"Có khí tức kiếm đạo, hơn nữa còn rất lợi hại, chúng ta qua xem một chút đi "Kiếm đạo à? Khu vực xưng quanh trừ chúng ta ra thì còn có ai luyện kiếm ở đây chứ?"
Liễu Bắc Uyển tự hỏi, sau đó cũng đi theo Tô Trần.
Bọn hắn đi tới sườn núi nhỏ phía trước, nhìn thì sườn núi này rất bình thường nhưng lại ẩn chứa kiếm ý lạnh thấu xương.
"Kiếm ý này lợi hại thật, vừa quen thuộc lại có chút lạ lẫm"
Liễu Bắc Uyển kinh ngạc thốt lên.
"Là Đạo Tử"
Tô Trần vung tay lên một cái, một đoàn kiếm ý xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, sau đó lại biến mất.
"Đạo Tử? Kiếm ý này cũng không giống là Nguyên Linh tứ phẩm"
Liễu Bắc Uyển nghĩ tới đây thì thốt lên vui mừng:
"Hắn bước ra khỏi trung tam phẩm rồi ư? Vậy nên hắn đang tiến bộ?"
"Cũng chưa hẳn"
Tô Trần nhíu mày nói:
"Kiếm ý không thể đại diện cho mọi thứ, nhưng có thể từ đó mà phán đoán ra rất nhiều đặc điểm. Uy lực của kiếm ý này đúng là đã vượt khỏi trung tam phẩm, nhưng so với trước đây thì thế nào? Kiếm ý trước đây của hắn như mặt trời ban trưa, đứng trên vạn kiếm, có một không hai. Còn kiếm ý bây giờ, đúng là có lợi hại thật, nhưng quá tầm thường. Đây là tiến bộ hay thụt lùi?"
"Vậy nên vẫn là thụt lùi ư?"
Liễu Bắc Uyển cảm thấy có chút thất vọng.
Lúc Đạo Tử ra đời nàng còn qua đó giúp đỡ, hắn là đứa nhỏ lớn lên trong tầm mắt của nàng.
"Cũng chưa chắc Tô Trần lắc đầu nhìn về phía không trung, đại đạo phun trào, không gian xuất hiện gợn sóng.
"Có không gian gợn sóng ư? Đạo Tử có thể vượt qua không gian? Lợi hại đến thế sao?"
Liễu Bắc Uyển nói trong hoảng sợ, nhưng cuối cùng nàng vẫn hơi hoang mang:
"Vậy đến cùng hắn đang tiến bộ hay đang thụt lùi?"
Tô Trần lắc đầu, thở dài mà nói:
"Sợ là Đạo Tử đang đi một con đường mà những người khác chưa từng đi qua, chỉ là từ đầu tới cuối chưa có một ai đi tới cực hạn của kiếm đạo, cũng có thể là vì chưa ai tìm ra được một con đường độc nhất vô nhị. Vậy nên không ai biết được đến cùng Đạo Tử đang tiến bộ hay đang thụt lùi"
"Nhưng xem tình hình trước mắt vẫn không được lạc quan cho lắm. Liễu Bắc Uyển nói.
Tô Trần cười khẽ rồi trả lời:
"Khi còn bé Đạo Tử xuất sắc cỡ nào? Có lẽ bây giờ hắn chỉ tạm thời im lặng mà thôi, một ngày nào đó trong tương lai hắn sẽ trở nên lóa mắt như cũ"
"Vậy phải chờ bao lâu chứ? Hồng Nghê tỷ sắp sầu rụng cả tóc rồi, đi xem mắt chưa lần nào thành công cả"
Liễu Bắc Uyển nói khẽ.
Tô Trần nhún vai, hắn cũng thấy lo cho nhà họ Lý, đừng để nhà họ Chu ôm cháu rồi mà bọn hắn còn đang đi xem mắt.
Đột nhiên hắn ngừng một chút rồi nói:
"Cũng sắp hết năm rồi nhỉ? Nữ nhi sẽ qua nhà họ Chu à?"
"Đúng thế, chúng ta có đi không?"
Liễu Bắc Uyển nói với vẻ hào hứng.
Bọn hắn không ăn tết, nhưng nhà tỷ tỷ nàng tết nào cũng ăn.
Khiến nàng có chút muốn đi xem.
"Đi cũng được"
Tô Trần suy nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định:
"Lần đầu tiên biết có một đứa cháu trai, đi xem xem, tiện thể thăm nữ nhi của chúng ta"
1164 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận