Đạo là một thứ gì đó rất huyền ảo, hiểu chính là hiểu, không hiểu chính là không hiểu.
Vậy nên Chu Tự không định suy nghĩ nhiều.
Sau đó Đạo ý dần hạ xuống, mà nơi hạ xuống lại đúng chỗ của Ma chủng.
Răng rắc!
Ma chủng hấp thu Đạo ý từ từ nứt ra.
Âm thanh lách cách phát ra không ngừng, Ma chủng như đang đau khổ kêu rên.
Chu Tự chỉ có thể cổ vũ cho nó.
Nghỉ ngơi lâu vậy rồi, cũng đến lúc phải phấn đấu thôi.
Nuôi quân nghìn ngày, dùng quân một giờ.
Răng rắc!
Trong nháy mắt, Ma chủng lập tức vỡ ra, giống như những cánh hoa bị tách ra.
May mà cuối cùng vẫn còn nối với nhau.
Lúc này cánh cửa kia như một lần nữa đóng lại, mà mặc dù Ma chủng đã vỡ ra nhưng trong đó phủ đầy Đạo ý. Thành công rồi?
Chu Tự hơi kinh ngạc, hắn lại đợi một lúc, phát hiện Ma chủng vỡ ra như đang điên tiết, sức mạnh của nó như không thể khống chế, đang không ngừng toạc ra.
Không biết mạnh hơn lúc trước bao nhiêu.
"Thấy có bản lĩnh rồi, bắt đầu nổi điên"
Chu Tự không nhìn thêm nữa, công lực ngàn năm phun trào.
Trấn áp trong phút chốc, dạy bọn chúng làm người.
Xác nhận cảnh giới, hắn mới ra khỏi trạng thái thăng cấp.
Mở mắt ra, trời vẫn còn tối.
Một người tinh anh như hắn lập tức biết được bây giờ là tối chủ nhật.
"Bây giờ là..."
Thu Thiển vừa mở miệng nói, Chu Tự đã bắt đầu giành trả lời:
"Bây giờ là buổi tối ngày 3 tháng 4 đúng không?"
Nói xong hắn nhìn Thu tỷ ở đối diện.
Đợi nàng gật đầu.
Thu Thiển kéo khăn lông rồi chau mày nói:
"Bây giờ là 8 rưỡi tối thứ hai, ngày 4 tháng 4. Thời gian thăng cấp của ngươi nhiều hơn dự tính một ngày Chu Tự:
"..."
Mất một ngày tiền lương, lỗ nặng.
"Ăn cơm đi, còn phần cơm cho ngươi đó"
Thu Thiển đứng dậy, cười nói.
Chu Tự cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện đúng là thứ hai.
Tốn nhiều thời gian vậy mà hắn lại không có cảm giác gì.
Tu luyện là mãi mãi, lời nói này không sai chút nào.
Nghĩ một chút, hắn quyết định xin nghỉ phép trước đã, nếu không thì sẽ tính là trốn việc.
Hai người thì có khác gì đâu?
Một nhân viên part-time như hắn thì có gì khác biệt.
Nhưng mà làm nghề nào yêu nghề nấy.
Thái độ phải nghiêm chỉnh.
"Ta đã nói với Tô Thi rồi, bảo nàng ấy xin nghỉ giùm ngươi"
Thu tỷ vừa đi vào phòng bếp vừa nói.
Chu Tự ngẩn người ra một lúc, thầm nghĩ đúng là Thu tỷ hiểu ta.
"À, đúng rồi, hôm qua đại ca ngươi có nhắn tin cho ngươi"
Thu tỷ nhắc nhở.
Chu Tự nhìn qua tin nhắn của đại ca, sau đó cảm thấy cạn lời.
Bạn gái...
Dọa sợ mấy đứa trẻ rồi.
"Không phải, ta không hiểu lắm, sao ngươi lại dẫn người khác đến thăm bạn gái ngươi"
Chu Tự lập tức gõ tin nhắn gửi đi.
"Đại ca, ngươi thăng cấp xong rồi à? Lợi hại quá"
Lý Lạc Thư vừa nhắn tin đến lại gửi thêm một tin:
"Chỉ là gặp được một đứa trẻ rất niềm nở, nàng nói muốn đi gặp bạn gái ta, ta cảm thấy nàng cũng không hiểu lắm nên dẫn nàng đi xem thử. Ai biết được nàng bị dọa đến quả táo cũng rớt xuống đất luôn. Lúc đầu bảo muốn chụp chung sau đó cũng không thèm nữa"
Chu Tự ngạc nhiên, Lý Lạc Thư đúng là truyền kỳ.
Loại bạn gái này bản thân thà giấu đi che đi cũng không muốn để người khác nhìn thấy.
Đứa bé sao rồi?
Mấy đứa trẻ bây giờ biết nhiều như vậy.
"Đúng rồi, không phải đại ca bảo giới thiệu đối tượng xem mắt cho ta sao? Người được chọn là ai?"
Lý Lạc Thư hỏi.
"Người được chọn? Để ta hỏi thử Chu Tự trong vô thức nhắn lại một câu.
Sau đó hắn ngây người ra, tin nhắn mà Lý Lạc Thư gửi đến đã bị Thu tỷ nhìn thấy rồi, vậy nàng có tưởng rằng Lý Lạc Thư có bạn gái không?
Có cảm thấy Lý Lạc Thư đã có bạn gái rồi mà vẫn đi xem mắt?
Cái này...Cần giải thích chút không?
Hắn thấy nên hỏi thử Nguyệt tỷ trước đã.
Nhìn xung quanh một lúc, phát hiện không thấy bóng dáng của Nguyệt tỷ.
"Thu tỷ, Nguyệt tỷ đâu rồi?"
"Ở trong phòng á, hai ngày nay nàng ấy thấy không ngon miệng"
Thu Thiển thuận miệng đáp.
"Không ngon miệng?"
Chu Tự hơi kinh ngạc.
"Sao Nguyệt tỷ lại cảm thấy không ngon miệng được? Bị trúng độc à?"
Gần đây không có đắc tội Thu tỷ mà.
"Không phải."
Thu tỷ hâm nóng cơm xong có hơi khó hiểu nói:
"Hôm qua Nguyệt tỷ ra ngoài một chuyến, lúc trở về tâm trạng không tốt lắm, bảo là bị một tên biến thái dọa.
Sau đó ăn uống hai hôm đều không thấy ngon miệng. Nói là hình ảnh đó cứ quẩn quanh trong đầu"
"Bị dọa sao?"
Chu Tự càng cảm thấy kinh ngạc.
Còn chuyện gì ghê gớm mà Nguyệt tỷ chưa từng thấy, sao lại bị dọa rồi?
Dọa sợ à?
Chu Tự xem điện thoại, xác nhận là tin nhắn của Lý Lạc Thư.
Hắn dọa sợ một đứa trẻ, hay là một người con gái.
Không phải chứ Không trùng hợp đến vậy chứ?
Sau đó hắn cẩn thận gửi tin nhắn đi:
"Vậy, ngươi còn nhớ người bị dọa là ai không? Nàng tên gì?"
"Hỏi rồi, nàng không trả lời"
Lý Lạc Thư bổ sung thêm một câu.
"Nàng bảo nàng tám tuổi"
"Tám tuổi?"
Chu Tự chau mày một phát:
"Vậy ngươi có nói tên ngươi cho nàng biết không?"
"Nói rồi"
Lý Lạc Thư không hiểu:
"Có vấn đề gì sao? Đúng rồi, hình như nàng cũng trong tiểu khu của ngươi, còn quen ngươi nữa"
Nhìn thấy tin nhắn này, hắn cạn lời rồi:
"Kiểu tóc của nàng có phải giống như hai cái bánh bao không?"
"Đại ca biết nàng ấy là ai à?"
Lý Lạc Thư có lòng tốt nhắc nhở:
"Vậy đại ca nói lại với cha mẹ nàng là trẻ em ra ngoài một mình nguy hiểm lắm.
Nguy hiểm? Rốt cuộc ai mới nguy hiểm?
1091 chữ
Chương 1060:
Lỗ To Chu Tự đặt điện thoại xuống rồi dựa ra sau.
Rồi, xong luôn, tên tuổi anh hùng một thời bị hủy hoại trong chốc lát.
Được rồi, cắt đứt quan hệ với đại ca thôi.
Lần này Nguyệt tỷ sẽ nhìn ta thế nào đây?
Cuối cùng hắn cầm điện thoại lên, nhắn tiếp:
"Chuyện xem mắt có lẽ toang rồi, khi nãy ngươi nhắn có bạn gái bị Thu tỷ nhìn thấy. Không gấp, không gấp"
Hắn cũng đã không dám nhờ Nguyệt tỷ giúp nữa.
"Toang rồi? Đại ca nhờ ai giúp ta tìm vậy?"
Lý Lạc Thư không biết chuyện gì đang xảy ra, hỏi.
"Hừm, tỷ ta"
Chu Tự đáp.
"Tỷ của chúng ta? Chừng nào mới gặp được tỷ của chúng ta vậy? Ta muốn đích thân cảm ơn sự giúp đỡ của nàng"
"..."
Vẫn là thôi đi.
Vì muốn tốt cho ngươi.
Nhất thời hắn có chút không đành lòng, nếu như nói ra chuyện của Nguyệt tỷ, Lý Lạc Thư sẽ phản ứng thế nào?
Hắn là một truyền kỳ, liệu có lúng túng đến chết không?
Nói chuyện xong, Chu Tự mới ra bàn ăn cơm.
"À, còn có một việc nữa"
Thu Thiển vui vẻ ra mặt nói:
"Hôm qua Tô Thị nói cho ta biết, họ quyết định sẽ mừng 1000 tệ, nhớ nhắc ta kiểm tra cho đúng số tiền. Chắc là ngươi không định dùng làm việc khác đâu nhỉ?"
Chu Tự sững sờ.
Sao lại thành 1000 rồi?
Không phải đã nói là từ 300 thành 500, sau đó chia nhau ba bảy sao?
Tự nhiên biến thành 1000 thì không nói, sao đột nhiên Thu tỷ lại nói đến chuyện tiền bạc?
Lúc này Nguyệt tỷ cầm bát đi từ trong phòng ra.
Nàng tùy ý liếc qua Chu Tự, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tự túc xẻ đi quá nửa bát cơm từ trong bát mà Chu Tự còn chưa đụng đến.
"Để ta ăn giúp ngươi."
Không phải ngươi không có hứng ăn sao?
Nhưng mà Nguyệt tỷ không đề cập tới chuyện của Lý Lạc Thư, hắn liền xem như không biết.
Chỉ cần mình không xấu hổ, thì người xấu hổ sẽ là người khác.
Tốt, phải giữ vững tinh thần.
"Không phải chứ, đừng xới nữa, sắp hết rồi đây này"
Nhìn bát cơm của mình sắp bị xới hết, Chu Tự lập tức động thủ giật cái bát về.
"Đúng rồi, ta đã tìm được đối tượng xem mắt thích hợp với đại ca của ngươi rồi"
Chu Ngưng Nguyệt lấy điện thoại di động ra, mở ra một tấm hình rồi nói:
"Nhìn cái này xem Chu Tự hết hồn, Thu Thiển cũng thế.
Sau đó hai người nhìn về phía điện thoại của Nguyệt tỷ.
Phát hiện ra, bức ảnh trong điện thoại là một cô gái mặc một chiếc váy đặc biệt, đùi nàng thon dài trắng nõn, trên đôi mắt có mảnh vải trắng che lại. Biểu cảm bình thản, mặc dù không nhìn thấy đôi mắt nhưng mà tuyệt đối không hề kém.
Đại mỹ nữ.
"Nàng ấy đến từ Lục Dục Giới, là một trong những trưởng lão của Cấm Dục Giới. Mặc dù nàng hơi lớn tuổi, nhưng mà da trắng mặt xinh. Trong đó, ưu điểm lớn nhất chính là đôi mắt của nàng, bởi vì tu cấm dục phải phong bế thị giác, tuyệt sẽ không trông mặt mà bắt hình dong. Đại ca của ngươi trông có ra sao cũng không ngai."
Chu Tự:
"..."
Đường đường là Đạo Tử Thiên Vân Đạo Tông, sao phải đến mức này?
Hắn có dám đồng ý, sư phụ sư nương cũng không thể nào đồng ý được.
Thu Thiển nhìn một lát rồi nói: "Thế này có phải gọi là bà cô hay không?"
"Bà cô cái gì mà bà cô, qua một vạn năm không phải là sẽ cùng tuổi sao?" Chu Ngưng Nguyệt nói.
Chu Tự:
"..."
Không dám...không dám.
Cũng may mình đã từ chối rồi, nếu không nhỡ bị sư phụ phát hiện, bản thân chết như thế nào cũng không biết.
Ngày hôm sau, Chu Tự đến thư viện làm việc.
Lúc này Minh Nam Sở đang ngồi ở quầy hàng, hình như là đang đợi ai đó.
"Sao Nhị lão bản lại mặt ủ mày chau vậy?"
Chu Tự vừa đến đã thấy Minh Nam Sở đang bày ra một vẻ bi thương đau khổ.
Minh Nam Sở ngẩng đầu nhìn Chu Tự, nói:
"Qua đây, thương lượng với ngươi một chuyện"
"Ta cũng có chuyện muốn nói"
Chu Tự vừa đi vào lập tức nói:
"Không phải đã nói là 500 sao? Làm sao lại thành 1000 rồi? Hơn nữa sao Tam lão bản lại nói với Thu tỷ?"
"Ta biết"
Minh Nam Sở thống khổ nói:
"Ta tính sai một việc, chuyện bây giờ đã không cách nào cứu vãn được nữa. Ta cũng không hy vọng chia lời ba bảy nữa, có thể trả lại ta 700 được không?"
Chu Tự sững sờ, nói:
"Vậy không phải ta tốn 700 vô ích à? Tiền lời ta cũng không lấy được.
"Vậy lại chia ba bảy? Ngươi lỗ bảy, ta lỗ ba?"
Minh Nam Sở hỏi.
Chu Tự:
"..."
Cuối cùng hắn cũng đồng ý, đều là hợp tác với nhau, lời lỗ cũng là chuyện thường.
Vậy thì chỉ một lần này mà hắn đã lỗ 490 tệ?
Có thể lấy lại 490 tệ, Minh Nam Sở thở phào nhẹ nhóm, sau đó tiếp tục nói:
"Ta đã nghĩ ra đối sách mới rồi. Trước đó ta đã quên mất, Đại lão bản và Tam lão bản đã sớm phòng bị chúng ta.
Thêm nữa chuyện tiền không thể do ta nói ra, chúng ta cần tìm một người nữa nhập bọn. Lần sau lại tiếp tục"
Đã lỗ nhiều như vậy rồi, hắn có lý gì để dừng lại?
"Tìm thêm một người nhập hội?"
Chu Tự khó hiểu nói:
"Tìm Đại lão bản nhập hội, lừa tiền của Tam lão bản?"
"Như vậy chả có ý nghĩa gì, chúng ta nên tìm Từ Từ nhập hội, đi lừa mấy người khác.
Minh Nam Sở nghiêm túc nói.
"Lừa cả Trình tỷ à?"
Chu Tự hỏi.
Minh Nam Sở sững sờ, sau đó nhụt chí nói:
"Vậy thì thôi, nhưng mà có thể lừa Đại lão bản, Tam lão bản, Âm Túc.
Chu Tự:
"..."
Quá tàn nhẫn rồi.
1083 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận