"Ta gọi điện thoại cho mẹ vợ"
Chu Tự lấy điện thoại di động ra gọi.
Rất nhanh đối diện đã vang lên tiếng của Tiểu Kính tiên tử:
"Chu Tự? Ngươi gọi đúng lúc quá, chúng ta đang chơi ở khu vui chơi nhưng không có tiền, ngươi có thể chuyển một chút cho ta hay không?"
"Cần bao nhiêu?"
Chu Tự vô thức hỏi.
"Ba năm trăm đi, ta biết ngươi cũng không có tiền"
Tiểu Kính tiên tử thân mật nói.
Nhất thời Chu Tự không biết nói gì nữa, mẹ vợ thật là tốt.
Nhưng mà vì sao lại tìm ta đòi tiền?
Sau này không bao giờ gọi cho nàng nữa.
Thu Thiển đứng ở bên cạnh hắn cũng muốn cười.
Sau đó nàng giành lấy điện thoại nói:
"Sư phụ, ngươi đi đâu rồi?"
"Đi du lịch nha, chơi hết một lượt mấy chỗ ngày xưa đã đưa ngươi đi ấy.
Tiểu Kính tiên tử cười nói:
"Có phải nhớ vi sư rồi hay không? Ở cạnh chồng chán rồi nên nhớ ra bản thân vẫn còn có sư phụ phải không?"
"Không phải"
Thu Thiển phủ nhận.
"Nhớ vi sư thì cứ việc nói thẳng, vi sư đều hiểu mà"
"Không phải, ý ta là vẫn chưa chán.
"..., bái bai, nhớ chuyển tiền nhé"
Đối diện cúp điện thoại.
Thu Thiển:
"..."
Chu Tự nghe mà cảm thấy vẫn là Thu tỷ tốt.
"Hiện tại chúng ta đi đâu?"
Hắn hỏi.
"Đi đâu cái gì cơ?"
Chu Ngưng Nguyệt ngồi ở trên ghế sô pha nói:
"Chắc chắn là ngủ ở chỗ này rồi, nguyên liệu nấu ăn đều đã mang tới, trả lại làm gì? Ngày mai ngươi cũng không đi làm, hơn nữa ở đây cũng có phòng của ta"
"Ừm, chăn mền trước kia đều đã được giặt rồi, chắc là có thể dùng được.
Thu Thiển nói ra.
Chu Tự cũng không có ý kiến gì, đổi phòng không có gì không tốt.
Nói ra thì lần đầu tiên hắn và Thu tỷ ở cùng một phòng, chính là ở chỗ này.
Khi đó thế mà lại Thu tỷ giả say, hại hắn cho là bản thân uống hơn đối phương.
Cảm thấy thật xấu hổ.
Bởi vì khi đó căn bản chẳng biết gì cả, đường còn không tìm được.
Hồi tưởng lại, Chu Tự thật muốn tát cho bản thân hai phát.
Mất mặt.
Nhìn thấy Thu tỷ đi quét dọn vệ sinh, Chu Tự đi vào phòng bếp đầu tiên.
Hôm nay hắn dự định xuống bếp, trù nghệ bị bỏ quên lâu quá rồi.
Cứ tiếp tục như vậy nữa, xào rau thế nào cũng sẽ quên luôn.
Kỹ năng mà bản thân vất vả học được từ chỗ lão cha, sao có thể để hoang phế vậy được?
Quyết không cho phép.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Chu Tự vừa mới mở ra tủ lạnh, đã nghe sau lưng truyền đến tiếng của Thu tỷ.
"Tìm hoa quả"
Chu Tự lấy ra nho ngọt, quay người nhìn Thu tỷ đang nghiêng đầu nhìn mình, nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Thu tỷ mới tươi cười, nói:
"Vậy ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta nấu cơm"
"Thu tỷ, nếu không thì ta nấu cơm ngươi rửa chén?" Chu Tự dò hỏi.
"Ta không thích rửa chén Thu Thiển híp mắt lại.
"Vậy hôm nay ta nấu cơm và rửa chén?"
Chu Tự dè chừng hỏi.
"Không được."
Thu Thiển lắc đầu.
Sau đó đẩy Chu Tự đi ra:
"Chờ thêm một thời gian nữa ngươi hãy lại vào bếp"
Bị Thu tỷ đẩy đi, Chu Tự quay đầu lại nói:
"Qua một thời gian ngắn là lúc nào?"
"Chờ đến lúc ta mang thai không thể xuống bếp được, khi đó ngươi không vào bếp cũng không được"
Thu Thiển vừa cười vừa nói.
Chu Tự:
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể ngồi ở trên ghế sofa nhìn Nguyệt tỷ đọc sách.
Ngừng một lúc, hắn lấy ra tàng bảo thư rồi cũng bắt đầu xem.
Lật đến tờ mới nhất, phát hiện đã load được 99%.
"Nếu đã sắp mở rồi, không biết là phó bản gì mà lại lớn như vậy, lần trước có Thần Minh mà còn xuất hiện trong nháy mắt, lần này là cái gì chiếm nhiều bộ nhớ như vậy?"
Chu Tự hiếu kỳ ra mặt.
Nhìn thanh tiến độ, Chu Tự chỉ chờ một nháy cuối cùng.
Hắn vốn cho rằng phải chờ hơn nửa giờ, không nghĩ tới, mới một xíu đã đạt đến trăm phần trăm.
Sau đó thanh tiến độ biến mất, một vài văn tự bắt đầu xuất hiện.
Chờ toàn bộ chữ viết xuất hiện, hắn mới cẩn thận xem xét.
"Chờ lâu rồi phải không? Đầu tiên phải chúc mừng ngươi, tìm được đầy đủ các manh mối, có thể thấy được tinh hoa bảo tàng của quyển sách này. Phần thưởng ở ngay đồ án phía dưới, có thể thu hoạch được Bất Hủ Chi Tâm từ bên trong hay không thì không phải chuyện của ta. Bảo tàng bày ở trước mặt ngươi, ngươi không chiếm được thì cũng không trách ta được. Dù sao ta cũng không nói bảo tàng sẽ lọt vào trong tay ngươi. Ngươi đoán lần sau sẽ là cái gì nào? Làm cho ngươi hiếu kỳ là thú vui của ta, lừa gạt ngươi cũng là ý tưởng của ta. Bảo tàng có lợi hại như ta nói hay không, ta cũng không biết. Ở bất kỳ thời đại nào, sự xuất hiện của ta cũng đều là thuận theo thiên Thần Hỉ Cố Lộng Huyền Hư địa, không đột ngột, không nổi bật, đây chính là ta, Thần Cố Lộng Huyền Hư.
Chu Tự thấy Thần Cố Lộng Huyền Hư toàn nói chuyện lời vô nghĩa.
Lúc này hắn đặt toàn bộ chú ý lên đồ án.
Đồ án này rất kỳ lạ, nhìn cứ như sao băng, hắn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, nhưng nhìn vào lại thấy phía phía trước như có một phương hướng.
"Đúng là bức hình quái dị"
Chu Tự sờ tay lên đồ án, sau đó dùng linh khí kích hoạt.
Rất nhanh hắn đã biến mất khỏi chỗ.
Chu Ngưng Nguyệt thoáng nhìn qua sau đó lại tiếp tục đọc sách.
Trước khi vào phó bản Chu Tự đều phải đi vào xem một lượt, sau đó sẽ nhanh chóng đi ra.
Lúc này Chu Tự xuất hiện trên một cung đường lớn cổ xưa.
Là kiểu đường đất, hắn cảm thấy rất giống con đường trước đây ở quê.
Lúc đó là cha mẹ đưa hắn theo, hình như là dự đám tang thì phải.
Đến nay hắn vẫn nhớ đường ở đó không được đẹp lắm.
Hiện giờ ở Thanh Bắc trấn cũng có một số con đường như vậy.
Nhưng thường cũng đã được làm thành đường bê tông rồi.
1095 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận