Khi họ đi vào thì nhìn thấy đám người của Hỏa Nguyệt Cốc, họ đang vây quanh tế đàn được xây dựng nên từ rất nhiều hòn đá, thậm chí nhà cửa cũng ở gần tế đàn. Bởi vì chỉ có gần tế đàn họ mới có thể cảm nhận được hơi ấm, cũng phải dựa vào tế đàn, họ mới có thể sống sót. Nếu không, Hỏa Nguyệt Cốc sớm đã bị hủy diệt.
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn đám người trở về thành. Nhưng nhìn vẻ mặt của họ, mọi người đều biết là kết quả gì. Nhưng nhìn ba sợi dây trong tay thủ lĩnh, trái tim mọi người đều trầm xuống, chỉ sợ thủ lĩnh tìm đến mình.
Cuối cùng thủ lĩnh cầm ba chiếc dây chuyền đi đến ba người, ngươi nhận được sợi dây, hoặc là tê dại quỳ dưới đất, hoặc la thất thanh khóc lóc.
Trong đó có Vệ Dương cùng Vệ Băng.
"Cha..."
Vệ Dương cầm dây chuyền cảm thấy tuyệt vọng.
Vệ Băng tóm lấy Vệ Dương bật khóc.
Việc đi tìm Quả Tử là do họ đều xuất, cũng có nghĩa là họ đã hại chết cha mình.
"Cũng không phải là không có thu hoạch, ít nhất chúng tôi đã tìm được thứ này, có tác dụng hay không thì phải chờ ngày hiến tế lần sau mới có thể biết được"
Thủ lĩnh lấy ra một Quả Tử bị đóng băng. Trên Quả Tử màu đỏ có ký hiệu trăng khuyết. Đó là linh quả hỏa nguyệt.
Sau đó thủ lĩnh không nói gì thêm, mà quay người rời đi.
"Có thể dùng dây chuyền rồi, dùng thế nào thì phải xem bản thân các ngươi, chắc hẳn các ngươi có hai sợi dây chuyền, mau dùng đi.
Một vị trưởng lão nhắc nhở hai người Vệ Băng.
Sợi dây là dấu hiệu đặc trưng của mỗi một người Hỏa Nguyệt Cốc. Không có dây chuyền, trẻ con không thể sống sót. Nói cách khác, Hỏa Nguyệt Cốc có bao nhiêu sợi dây xuyên đá, thì có thể có bấy nhiêu người sống. Sợi dây của mỗi một nhà đều có thể truyền đời, cho đến khi mất công hiệu. Có hòn đá mới có thể có trẻ con. Bất kể là con của mình, hay là con từ nhà người khác mang về đều được. Vệ Băng chính là đứa trẻ được mang về từ nhà người khác, không phải ai muốn sinh con thì đều có cơ hội này.
Thứ tư, ngày hai mươi chín tháng mười hai.
Sáng sớm, Chu Tự nhìn vào trong đan điền, quan sát Ma Chủng, phát hiện cuối cùng đã xuất hiện vòng thứ ba. Chỉ có không ngừng thúc giục Ma Chủng, nó mới tích cực hướng về phía trước khiến hắn cảm thấy bất lực. Theo tốc độ này, đến tết cũng không thể đạt đến chín vòng. Lúc đó chắc chắn mình sẽ không tu luyện, còn Ma Chủng còn phải tăng ca thức đêm. Vậy chẳng phải là Ma Chủng làm việc mà không có lương ư?
Trong lòng thương xót cho Ma Chủng ba giây, Chu Tự nhìn về phía linh khí Chu Thiên, ngôi sao thứ ba cũng đã thắp sáng. Năm sau tiến vào trung ba phẩm, không phải không có khả năng.
Thầm đọc cho Ma Chủng Ma Đạo Văn Thư một lượt, Chu Tự mới tỉnh tại từ trong tu luyện.
Vừa mở mắt, hắn liền cau mày. Không có tiếng báo giờ của Thu tỷ.
Lúc này, hắn xem xét xung quanh, xem có phải Thu tỷ đang bận hay không. Nhưng nhìn trái ngó phải cũng không thấy bóng dáng của Thu tỷ.
"Ở phía sau"
Giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau.
Chu Tự hơi quay người nhìn về phía sau, quả thật nhìn thấy Thu tỷ bó gối ngồi dưới đất, cằm chống vào đầu gối Lúc này, Thu tỷ mặc váy dài màu trắng, mái tóc thả bên đầu gối.
"Bây giờ là bảy giờ hai mươi mốt phút, trời mưa, nhiệt độ khá thấp.
Khóe miệng Thu Thiển hơi cong lên, nhẹ giọng nói:
"Buổi sáng tốt lành.
"Buổi sáng tốt lành.
Chu Tự đáp lại theo bản năng.
"Không có ta báo giờ thì ngươi không quen hả?"
Thu Thiển nheo mắt hỏi.
Chu Tự nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
"Ngươi nói xem Nguyệt tỷ có cần người báo giờ không? Ngày nào ta cũng báo giờ cho nàng, được không?"
Thu Thiển hỏi.
Không được, không thể được, Chu Tự nghĩ trong lòng.
Nhưng nhất thời hắn không biết lên tiếng từ chối thế nào, chỉ nói một cách uyển chuyển:
"Chắc Nguyệt tỷ phải ngủ thêm một lúc.
"Ngủ muộn cũng có thể báo giờ giúp nàng"
Thu Thiển nói.
Điều này khiến Chu Tự hơi bối rối, làm sao Thu tỷ có thể giúp người khác báo giờ chứ?
Thấy dáng vẻ bối rối của Chu Tự, Thu Thiển lấy di động ra chụp lại rồi đưa cho Chu Tự xem.
Nhìn dáng vẻ cau mày lưỡng lự của mình, Chu Tự càng bối rối:
"..."
Thu Thiển chậm rãi đứng dậy, nàng đi đến bên cạnh Chu Tự, ngồi xổm xuống ghé gần bên tai Chu Tự nói:
"Ta đó, là trợ lý báo giờ của riêng ngươi, của riêng ngươi đấy"
Nói xong, nàng bước lớn đi đến phòng bếp, mỉm cười, nhân tiện nói:
"Vệ sinh cá nhân xong rồi ăn sáng, phải gõ cửa phòng Nguyệt tỷ để nàng dậy"
Nghe vậy, Chu Tự thở ra nhẹ nhõm, mới sáng sớm Thu tỷ đã không an phận chút nào. Không biết kết hôn rồi, Thu tỷ có còn giống như bây giờ không, chắc không đâu, Chu Tự nghĩ trong lòng. Nghĩ sau này kết hôn với Thu tỷ chắc hẳn sẽ rất vui vẻ. Nhưng không được chọc nàng giận, thù dai mà còn sẽ báo thù. May mà cho đến bây giờ mình vẫn chưa chọc giận Thu tỷ.
Thịch...thịch!
Gõ mạnh vào cửa phòng ngủ chính, Chu Tự ngáp một cái nói:
"Nguyệt tỷ, có món mà ngươi thích ăn nhất, ngươi không dậy là ta ăn đấy"
Nói xong hắn đi thẳng vào phòng vệ sinh đánh răng.
Vừa mới đi khỏi, bành một tiếng, cánh cửa phòng ngủ chính bật mở:
"Xíu mại ở đâu?"
"Thì ra ngươi thích ăn xíu mại nhất hả.
Chu Tự liếc Nguyệt tỷ trong bộ đồ Tiểu Hùng nói.
"Là món thích nhất trong hôm nay"
Nguyệt tỷ tiện miệng đáp lại, đi vào phòng bếp.
1077 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận