Chu Tự đỏ mặt, hắn thấy Thu tỷ cũng vậy. Lập tức hắn cảm thấy mình phải mạnh dạn hơn. Sau đó đến trước mặt Thu tỷ ghé sát lại, hôn Thu tỷ trước mặt mọi người. Phù rể phù dâu phía sau thấy vậy, cảm thấy họ là cảnh nền, còn là cảnh nền nổi bật. Chu Tự cứ vậy thuận theo người dẫn chương trình, đi từng bước một. Sau đó là cha mẹ hai bên lên sân khấu. Khi nói đến cha mẹ Chu Tự khi, Chu Tự nhìn xuống, phát hiện hình như cha và sư phụ sắp đánh nhau, uống rượu rất hăng. Sau đó là cha vợ và nhạc mẫu đại nhân. Lúc nhìn thấy nhạc mẫu đại nhân, hắn cảm thấy đối phương gian lận. Trẻ như vậy, sẽ bị cho rằng là mẹ kế... Đặc biệt là áo choàng ma pháp, đây là hoàn cảnh nào, tại sao ngươi phải mặc như vậy chứ? Thu Thiển cau mày, sư phụ đúng là khiến người ta đau đầu, không thể ăn mặc nghiêm túc ư?
Chín giờ tối, Chu Tự cùng cha mẹ tiễn khách ra về.
"Lão Chu, ta mang rượu này về nhé?"
Lão Lâm ôm một chai rượu cười nói. Hương vị rượu cực kỳ ngon, uống vào khiến họ lưu luyến không quên.
"Bạch Hổ, cho ta thêm một chai nữa.
Chu Nhiên hào phóng nói. Sau đó Bạch Hổ đưa đến một chai rượu.
"Đây, lão Lâm, chuyện tốt thành đôi, mang về đi.
Chu Nhiên đặt chai rượu vào tay lão Lâm, hào phóng nói.
"Lão Chu, ngươi không thể thiên vị như vậy"
Lão Trần bên cạnh không vui.
"Bạch Hổ, mang rượu lên.
Chu Nhiên vung tay, hoàn toàn không để tâm. Mọi người liên tục khen Chu Nhiên hào phóng, người nào cũng chỉ hận đối phương không mở tiệc rượu hàng ngày.
Chu Tự nhìn cha tràn đầy lòng hư vinh, nhất thời không còn gì để nói. Vừa nãy đã chúc mừng lễ cưới xong, hắn bèn đến ngồi bàn cha và mọi người, cứ cảm thấy họ sẽ đánh nhau. Uống rượu uống đến muốn đánh nhau. Cũng may một số người bên cạnh kéo cha đi, nếu không, có trời mới biết hôn lễ có biến thành chiến trường hay không.
Quá đáng sợ.
Nhưng khi các bàn đến kính rượu, hắn thấy không ít người đều căng thẳng, nhưng cũng có người rất vui vẻ. Ví dụ như Tai Họa. Hắn còn bảo người viết tin tức của Đạo Tông Thiên Vân chụp ảnh cho hắn, không biết muốn làm gì. Chu Tự cũng không để ý việc này, những người này muốn làm gì thì làm. Dù sao cũng không liên quan đến hắn.
Thực ra chủ yếu nhất vẫn là nhạc phụ đại nhân. Bị nhạc phụ đại nhân nhìn chằm chằm, hắn cảm thấy không quen lắm. Hắn cảm thấy nên qua đó chào hỏi: Người anh em, ngươi cũng có mặt à, trùng hợp quá. Chỉ là không dám mở miệng. Cũng may ăn nói nghiêm chỉnh được vài câu, hắn đã gọi một tiếng nhạc phụ.
Còn Tiểu Kính tiên tử, đây là lần đầu tiên hắn gặp. Gọi là gì thì được đây? Cuối cùng hắn trực tiếp gọi một tiếng nhạc mẫu.
"Không thể gọi mẹ à?"
Tiểu Kính tiên tử chỉ trả lời như vậy. Chu Tự lại cắn răng gọi một tiếng mẹ. Có chút không thốt ra được, nhưng không gọi thì không phù hợp. Quả nhiên mình không giỏi việc này, quá khó. Nhìn từng người ra về, hắn khôngkhỏi cảm khái, kết hôn khó thật. Cũng may cuối cùng cũng kết thúc. Rất là mệt.
Còn hai bà bầu, Chu Tự đều cho người đưa về nhà, những người này cần chăm sóc ít nhiều. Còn về ánh sáng rực rỡ, Chu Tự đã nghe nói. Tạm thời không hỏi, đợi kết hôn xong rồi tính. Tóm lại qua tối nay, sau đó lại quan tâm mọi chuyện. Dù sao hắn còn có rất nhiều ngày nghỉ, có thể làm từ từ, chỉ là bảo vật và tín vật định tình khá là rắc rối.
Đợi tiễn gần hết phần lớn mọi người, Chu Tự mới về khách sạn. Lúc này cũng chỉ còn lại mấy vị lão bản và đám người sư phụ. Đám người Thần Vận Mệnh và Tai Họa đều đã ra về.
Miêu Thiên Nguyên của Đạo Tông Thiên Vân vẫn ở lại, mấy người cả nhà họ đến bên cạnh Lý Cảnh Sơn, không ai dám ngồi. Phải biết rằng Lý Cảnh Sơn là nhân vật linh hồn thực sự của Đạo Tông Thiên Vân, người bình thường không thể gặp được, điều này khiến đám người Miêu Thiên Nguyên hoảng sợ bất an.
"Miêu phong chủ quá căng thẳng rồi, nghe nói dạo này đều là Ân tiểu hữu quản lý Thái Cực Phong phải không?"
Tô Trần cười hỏi.
"Thưa tiền bối, đúng là như vậy, vãn bối có lòng bồi dưỡng tiểu đồ làm phong chủ"
Miêu Thiên Nguyên cung kính nói. Vị này nổi tiếng ngang bằng với Quan Hà Phong, họ gặp cũng phải cung kính.
Vì khó mà ước đoán thực lực của những người này. Tính đến hiện tại, chưa có ai có thể tiếp xúc vị trí của họ. Hắn đã từng nghe chưởng giáo nói, kể cả cảnh giới như nhau, họ cũng không thể chạm đến. Còn về tại sao lại như vậy, có lẽ đó là khoảnh cách giữa người phàm và thần tiên.
Lý Cảnh Sơn nhìn Ân Chí Viễn một cái, khẽ gật đầu:
"Khá được.
Miêu Thiên Nguyên nói lời cảm ơn, đây là đánh giá rất cao rồi.
Lúc này một thanh niên ông tóc ngắn đi đến. Chính là Lý Lạc Thư bị kéo đi uống rượu, hắn thường xuyên bị hàng xóm của sư phụ kéo đi uống rượu, nói gì mà muốn giới thiệu bạn gái cho hắn. đến nay vẫn chưa giới thiệu người nào.
"Cha."
Lý Lạc Thư thấp giọng nói.
Hắn cảm thấy mình càng ngày càng không bằng trước kia, khiến cha mẹ mất mặt.
Lý Cảnh Sơn nhìn chằm chằm con trai trước mắt nói:
"Người khác kết hôn, ngươi thật bận rộn đấy"
Hắn lại bị cười nhạo, người họ Chu không phải người tốt gì.
"Lạc Thư, đến ngồi cạnh mẹ, mặc kệ cha ngươi.
Hồng Nghê tiên tử không quá để ý.
Hôm nay nàng rất vui, chủ yếu là nàng lại đến nhà một chuyến, không có dấu vết gì. Nàng yên tâm hơn rất nhiều. Chỉ cần không có thói quen xấu trước đây, con trai thế nào cũng rất tốt.
Ân Chí Viễn kinh hãi, thì ra đạo tử là con trai của người này, chẳng trách.
"Lão Lý đang giả bộ phải không?"
Liễu Nam Tư đi đến nói:
"Lạc Thư là cường giả ngưng tụ đạo tâm nhất phẩm, với chiến lực hiện giờ mà hắn thể hiện ra, đợi sau khi hắn thoát khỏi phẩm cấp, chưa biết chừng trực tiếp vượt xa các ngươi. Thiên kiêu tuyệt thế như này, chắc sẽ không lén trốn đi cười thầm chứ?"
Lý Cảnh Sơn:
"..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận