Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 502: Khiêu Khích

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:14:57
Bạch Cẩm cũng không để ý, chỉ cười yếu ớt nói:
"Chung sư huynh thật sự là ý chí sắt đá"
Chung Hổ chỉ im lặng trầm mặc.
Bạch Cẩm bàng môn tà đạo, hắn không muốn cường điệu thêm nữa.
Vù!
Gió lớn vù vù mãnh liệt, khác với gió lạnh vừa nãy, lần này gió lớn ẩn chứa sức mạnh dao động.
Hai người lập tức nhìn về phía dưới Ma Kiếm Không Minh đang nhắm mắt dưỡng thần dưới gốc cây. Quả nhiên, hắn mở mắt ra.
"Tới rồi, có người không rõ tới gần Hồ Dương Ma Kiếm Không Minh quay đầu nhìn chỗ Hồ Dương.
Chung Hổ cùng Bạch Cẩm kinh hãi, đồng thời cũng có chút mừng rỡ, Thánh Tử tới?
Ma Kiếm Không Minh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hai người Chung Hổ, giọng như thương lượng nói: "Chúng ta đứng xa xa nhìn xem, thế nào?"
"Đều nghe theo dặn dò của tiền bối"
Chung Hổ cùng Bạch Cẩm cung kính nói.
Ma Kiếm Không Minh mỉm cười, phóng lên phía trước:
"Vậy thì đi thôi, đi xem xem Thánh Tử có hào nhoáng như bên ngoài hay không Trên cây.
Ma Kiếm Không Minh giẫm lên lá cây từng chút đi lên phía trước, thấy tiền bối như vậy, Chung Hổ cùng Bạch Cẩm cũng chỉ có thể đi theo.
Bọn hắn hứng ánh trăng đi ra ngoài bìa rừng, bên kia có không ít linh xà, là linh sủng của Hồ Dương.
"Nghe nói Thánh Tử ở Thanh Thành chỉ có đọc sách, thậm chí còn khá bình thường. Một số người suy đoán, thực lực của Thánh Tử không như trong lời đồn, tất cả đều là cố ý thổi phồng mà thôi"
Tiếng của Ma Kiếm Không Minh đột ngột vang lên, hắn không hề quay đầu mà vẫn duy trì tốc độ như cũ phi lên phía trước, giọng nói của hắn không mang chút mảy may cảm xúc nói:
"Các ngươi thấy thế nào?"
"Không thể nào"
Chung Hổ lập tức tỏ rõ thái độ:
"Thực lực của Thánh Tử ta đã thể nghiệm qua, cũng hiểu rất rõ, tuyệt đối không thể là giở trò bịp bợm"
"Nhưng mà thứ Hồ Dương phát hiện ra cũng cực kỳ chân thực, hắn phát hiện Thánh Tử mười lăm mười sáu tuổi, vẫn còn so cao thấp cùng yêu thú cửu phẩm"
Ma Kiếm Không Minh nói, giống như đang biện luận.
Hồ Dương phát hiện ra cái gì? Chung Hổ hơi ngạc nhiên.
Sau một chút do dự, hắn nói:
"Có lẽ tiền bối gặp một lần, sẽ biết Thánh Tử đáng sợ thế nào"
Ma Kiếm Không Minh đột nhiên lộ ra tươi cười:
"Hi vọng người đến là Thánh Tử"
Chúng ta cũng hi vọng. Bạch Cẩm cùng Chung Hổ nghĩ thầm trong bụng.
Cùng lúc đó, Chu Tự đi theo Thanh Xà đến trước rừng cây.
"Cũng xa gớm, có điều rắn quanh đây thật sự nhiều, nếu không phải lấy vòng tay náu đi, không biết đã chạy mất bao nhiêu"
Nói rồi hắn ném hạt dưa ra, tách tách tách!
Tiếng động trầm đục vang lên, diệt sạch số rắn nhìn thấy xung quanh.
Số lượng quá lớn, hắn không cách nào chôn từng con một, lát nữa bảo Đại Địa Thần Khuyển tới giở mặt đất một cái là được.
Lúc Chu Tự đang định tiếp tục bước lên, Thanh Xà đột nhiên dừng lại, giống đã tìm được tổ. "Đến rồi?"
Đang nghi hoặc, hắn nhìn thấy trong rừng cây có người bước đến, lập tức hiểu ra:
"Hóa ra là người nuôi rắn đã tới.
Dưới ánh trăng, rừng cây sáng tỏ, Chu Tự một mình đứng thẳng nhìn phía rừng cây.
Mà trong rừng cây cũng vụt xuất hiện năm bóng người.
Chính là năm người Hồ Dương.
Khi bọn hắn đi ra nhìn thấy Chu Tự, tất cả đều kinh ngạc.
Thánh Tử?
Cho dù đã thấy được một vài hình ảnh vô dụng của Thánh Tử, bọn hắn cũng không dám quá mức buông lỏng. Danh tiếng Thánh Tử quá cao, khiến bọn hắn không thể không nghiêm túc đối đãi.
Chỉ là khi bọn hắn nhìn thấy linh xà nằm la liệt xung quanh, lại không nhịn được nghĩ đến thiếu niên Chu Tự chỉ cùng tiểu yêu thú so tài.
Quả nhiên...
Thánh Tử chỉ biết ngược sát tiểu yêu thú sao?
Nhất thời, bọn hắn nhìn Chu Tự cũng bớt đi chút kính sợ.
"Những con rắn này là của các ngươi?"
Thấy năm người xuất hiện, Chu Tự chỉ đám rắn trên đất rắn hảo tâm nhắc:
"Nuôi rắn phải trông kỹ"
"Nếu như không trông kỹ thì làm sao bây giờ?"
Hồ Dương nhìn chằm chằm Chu Tự nhẹ giọng hỏi.
"Vậy thì đừng có nuôi"
Chu Tự đáp.
"Vậy nếu ta càng muốn nuôi thì sao?"
Hồ Dương hỏi tiếp.
Hồ Dương đang gây hấn với Thánh Tử, đám người Quy Nhất Nguyên cau mày.
Lo lắng đồng thời lại có chút chờ mong, vì dáng vẻ Thánh Tử biểu hiện ra, xác thực không có đáng sợ như trong lời đồn.
Lại còn xoắn xuýt vấn đề nuôi rắn, hệt như đứa trẻ vô tri.
Ngu xuẩn lại ấu trĩ.
Chu Tự nhíu lông mày, cảm giác đối phương đang cố tình gây sự, quan sát một lát mới nói:
"Các ngươi là tu chân giả?"
"Tại hạ Hồ Dương của Xà Đường trong Thập Nhị Tịnh Đường"
Hồ Dương chắp tay khách khí với Chu Tự:
"Hôm nay gặp Thánh Tử, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt"
Chu Tự:
"..."
Ma tu? Nhìn có vẻ không tử tế lắm, khó trách lại tùy ý ngang ngược như vậy. Liếc xung quanh một chút, hắn phát hiện có rất nhiều rắn đang đến gần đây.
Ngay từ đầu, Nguyệt tỷ, Thu tỷ đã nhắc nhở hắn, Ma Đạo luôn có một số người rất phiền phức.
Hồ Dương này có lẽ là tên như vậy.
"Nghe đồn đều là giả, với lại ta cũng không có hứng thú với ma môn, kỳ thật các ngươi không cần để ý đến ta Chu Tự nói, chỉ chỉ đám rắn xung quanh:
"Đã nuôi sủng vật thì phải trông nom kỹ càng, nếu không sẽ dễ chết mất "Nếu như không chết, nuôi nhiều như vậy làm gì?"
Hồ Dương càng phát hiện Thánh Tử miệng cọp gan thỏ.
1083 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận