Lần này, đến phiên bà Trần ngây ngẩn cả người, nàng không dám tin vào điều này, nàng cười cười rồi nói:
"Nếu quả thật có thể giống như ngươi nói, ta không cần nguyện vọng nào khác nữa, chỉ cần cái này thôi. Ta có thể đưa phù hộ thân cho ngươi"
Chuyện này cơ bản là không thể nào.
Không đúng với lẽ thường.
Chu Ngưng Nguyệt mỉm cười rồi gọi điện thoại cho Bạch Hổ:
"Bạch Hổ tỷ, tới đây một chuyến đi. À, nhân tiện đón giúp ta một người đến luôn"
Ba phút sau.
Đính đoong.
Có người nhấn chuông cửa.
Trần Chí Thành mở cửa ra, phát hiện là Bạch Hổ đang đẩy ông nội của Giai Di theo.
Chu Tự cảm thấy kinh ngạc, hắn vẫn nghĩ là bà nội của Trần Giai Di sớm đã không còn bạn già rồi.
Tình cảm còn rất tốt, chỉ là thân thể không được lành lặn.
Ông ngồi ở trên xe lăn nhìn rất có tinh thần, nhưng mà vị trí đặt chân thì lại trống không.
"Ông nội?"
Trần Giai Di và Trần Giai Giai đều kinh ngạc ra mặt.
Bà Trần vô cùng nghi hoặc, nàng chỉ mới vừa tới, ông già này sao đã đến ngay được vậy?
Nàng hỏi, nhưng mà ông Trần cũng vô cùng nghi hoặc:
"Ta cũng không biết, ta chỉ biết nhóc con này nói có việc rồi nháy mắt một cái ta đã ở ngay trước cửa rồi"
Hắn chỉ vào Bạch Hổ.
"Ông bà, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, vì bà đã cầu nguyện, cho nên ta muốn giúp đỡ bà hoàn thành nguyện vọng này"
Chu Ngưng Nguyệt cười cười nhìn về phía Bạch Hổ:
"Bạch Hổ tỷ, giao cho ngươi đấy"
"Không thành vấn đề"
Bạch Hổ gật đầu, nghiêm túc nói:
"Lúc đến ta đã kiểm tra qua rồi, không phải là vấn đề gì lớn cả. Rất nhanh sẽ ổn thôi, nhưng mà lúc hồi phục thì cần một chút thời gian, đến lúc đó phối hợp với uống thuốc thì nửa tháng là có thể đi lại chạy bộ bình thường"
Mọi người nghe mà có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Dáng vẻ trông như thật sự có chuyện như vậy ấy.
Con người bây giờ đều giỏi giả vờ thế à?
Trần Giai Giai cảm thấy mình đọc nhiều sách như vậy mà suýt nữa cũng tin rồi, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm.
Bản thân phải bảo trì sự tự nhận thức, không thể để bị lừa được.
Trần Giai Di và Trần Chí Thành nhìn nhau, đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Bọn hắn thật sự cảm thấy có thể được.
Vì phương thuốc của Bạch Hổ thật sự hữu hiệu, chưa bao giờ gạt người.
Nhất là khi nàng nói gì cũng đúng cả.
"Bệnh của ông Trần không có vấn đề gì đâu, nhìn bà Trần thì thân thể thật sự có vấn đề khá nghiêm trọng đấy"
Bạch Hổ nhìn thoáng qua đã cảm thấy không đúng lắm:
"Có lẽ là thận có vấn đề rồi, cần điều dưỡng lâu một chút. Cũng may là lần này có thể dùng kho linh dược, mấy chuyện như trẻ ra 20 tuổi, kéo dài tuổi thọ hai ba mươi năm, bồi dưỡng thân thể đều có thể giải quyết được.
Cả đám người:
"???"
Ngươi tiếp tục chém gió đi.
Chu Tự gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
Dù hoàn toàn không hiểu gì về ngành này cả, nhưng mà những gì Bạch Hổ nói bình thường đều đúng.
Dù sao cũng chính là đạo lý này, y thuật của Bạch Hổ rất đỉnh.
Nghe lời đại phu, không sai được.Ông Trần tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc, căn bản không hiểu những người này đang nói cái gì. Sau đó.
Mọi người ngồi ở trên ghế sofa, ông Trần thì ngồi lên xe lăn, ở trước ti vi.
Ông hiểu ra rồi, vậy mà những người này lại đang nói đến chuyện chữa chân cho ông.
"Mấy đứa nhóc các ngươi đang lấy ta ra làm trò đùa à?"
Chu Tự thấy được, dù đối phương đang cười nói nhưng mà trong mắt lại hiện ra sự cô đơn, xấu hổ.
Chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài.
Cũng đúng thôi, một người không có chân, ngươi nói đùa với hắn, ngươi không cảm thấy gì cả nhưng hắn thì lại rất mẫn cảm.
"Ông Trần, không sao đâu, ngươi hít một hơi thật sâu là được.
Bạch Hổ cầm chăn lông phủ lên chân của ông Trần rồi nói:
"Chút nữa tất cả việc chữa trị đều do ta làm, không cần lo lắng gì cả. Có lẽ vết thương sẽ hơi ngứa, nhưng đây là hiện tượng bình thường thôi"
Sau khi xác nhận không còn vật gì cản trở nữa, Bạch Hổ vung tay lên một cái.
Đột nhiên một vệt ánh sáng xuất hiện trong tay nàng, bên trong ánh sáng có một đóa hoa màu xanh lá.
Sau đó đóa hoa tan vào trong vệt sáng, ngay sau đó từ từ dung nhập vào thân thể của ông Trần.
Trong nháy mắt, mọi người trợn mắt há mồm.
Dường như đã nhìn thấy một thứ không thể tưởng tượng nổi.
Ông Trần cũng như vậy, nhưng ông lại cảm nhận được cực kỳ rõ ràng, đôi chân mà ông chưa từng cảm nhận được, một lần nữa xâm nhập vào trong cảm giác của ông, dường như đã bắt đầu sinh trưởng.
Dưới sự kinh hãi, tay ông run run chạm vào, quả, quả nhiên đã đụng trúng đôi chân.
Hơn nữa ông còn cảm nhận được chân của mình bị chạm vào, dù chưa toàn vẹn, nhưng mà vẫn đang tiếp tục sinh trưởng.
Làm sao có thể chứ?
Điều này không hợp lý.
Sau một hồi, Bạch Hổ xốc chăn lông lên, vị trí trống rỗng trước kia, bất thình lình có thêm một đôi chân.
Điều này khiến mọi người đều bị sốc.
Ông Trần khẽ chạm vào chân, ông có thể rõ ràng cảm nhận được đây một đôi chân thật sự.
Nhưng lý trí đã nói cho ông biết, đây là chuyện không thể nào.
Nhất thời hốc mắt ông trở nên ướt át, cười nói:
"Các ngươi có phải đã dùng ma thuật gì với lão già này hay không? Rất thật, giống y như lúc ta vẫn còn chân vậy"
1258 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận