Nghe vậy, vẻ mặt Lý Lạc Thư trở nên ảm đạm, cuối cùng khẽ lắc đầu:
"Không muốn, chỉ hứng thú một chút thôi"
Lý Cảnh Sơn cũng không nói nữa, quay đầu nhìn về phía mặt trời đỏ vừa mọc lên:
"Ta đã đến Thanh Thành một chuyến, đi dạo khắp nơi, cảm thấy phong cảnh rất đẹp"
"Trước đây còn đẹp hơn, dạo này vật giá tăng cao, hơn nữa, nhịp sống của người dân Thanh Thành cũng nhanh hơn, chỉ hận không thể một ngày tách thành hai ngày, ngày nào cũng tăng ca qua đêm.
Lý Lạc Thư mỉm cười nói.
Lúc này Lý Cảnh Sơn quay đầu nhìn nụ cười của con trai mình, mấy năm nay hắn chưa từng thấy nụ cười này.
Trông có vẻ bình thường nhưng lại chân thành.
"Đi làm ở Thanh Thành không dễ dàng phải không?"
Hắn đột nhiên hỏi.
"Ừm, không dễ lắm, ta đã đổi việc mấy lần, cuối cùng lại quay về lúc ban đầu.
Lý Lạc Thư cảm khái nói. Mấy lần mình rời khỏi nhà máy điện tử, rồi lại mấy lần vào nhà máy điện tử. Không có bằng cấp và bản lĩnh, đúng là chỉ có thể kết duyên với nhà máy điện tử. Cuối cùng hắn đã chấp nhận số phận, làm bảo vệ thời gian dài. Đáng tiếc, đã mất công việc này từ lâu. Kể cả vẫn còn thì hắn cũng không có cách quay về, bây giờ hắn bị nhốt trên núi, đã không có tự do như trước đây. Có lẽ phải đợi xem mắt thành công mới có chút tự do.
"Học hành không được tốt à?"
Lý Cảnh Sơn hiếu kỳ nói.
"Học không tốt, ta quá tự tin.
Lý Lạc Thư lúng túng nói.
"Có thể đi học lại, không cần thiết phải bảo thủ như vậy"
Lý Cảnh Sơn đứng lên cười mắng nói.
Lý Lạc Thư lắc đầu:
"Ta thấy học một lần là được rồi, không thi được thì là không thi được, lúc đó cũng cảm thấy sẽ có đường ra Vừa dứt lời, Lý Cảnh Sơn không nói thêm nữa, chỉ nhìn mặt trời phía trước.
Người làm con trai như Lý Lạc Thư cũng ngắm mặt trời mọc, lúc này mặt trời đỏ dần dần nhô lên, hào quang cũng trở nên chói mắt.
Lúc này, giọng nói trầm ổn của Lý Cảnh Sơn trầm lại truyền ra:
"Ngươi còn múa kiếm không?"
Lý Lạc Thư cúi đầu, không trả lời.
Hắn không biết trả lời thế nào. Hắn vẫn luôn có kiếm, nhưng hắn không múa kiếm lên được nữa. Thực sự không múa nổi nữa.
Lý Cảnh Sơn cũng không để ý việc này, chỉ đột ngột đổi một câu hỏi khiến Lý Lạc Thư không biết phải làm sao: "Mấy ngày nay về nhà, ngươi có vui không?"
Thấy con trai mình không nói ra được và con hơi bối rối, Lý Cảnh Sơn liền hiểu ra, hắn đưa tay chỉ ra bên ngoài Quan Hà Phong nói:
"Đi đi, xuống núi đi "Cha?"
Lý Lạc Thư cảm thấy hơi lo lắng.
"Không phải ta đuổi ngươi đi, chỉ là cảm thấy con trai lớn rồi, đi xa nhà cũng không phải việc gì xấu.
Lý Cảnh Sơn thấy buồn cười nói:
"Ngươi cũng đừng không quay về, mẹ ngươi sẽ tức giận bắt ngươi về đấy"
Nghe vậy Lý Lạc Thư tỏ vẻ mặt vui mừng:
"Được nghỉ phép ta sẽ về thăm cha mẹ, vậy ta đi tạm biệt mẹ đây"
"Đi luôn bây giờ đi, đi tìm mẹ ngươi, không chừng lại giữ ngươi lại thêm một năm nữa đấy"
Lý Cảnh Sơn lắc đầu có lòng tốt nói.
Lý Lạc Thư dừng bước chân, cảm thấy cha nói có lý. Cuối cùng hắn cung kính lễ bái tạm biệt cha.
Lý Cảnh Sơn cứ như vậy nhìn Lý Lạc Thư rời khỏi Quan Hà Phong, cuối cùng lại thở dài nặng nề. Hắn cũng không biết mình đang thở dài gi. Thở dài vì con trai đã trưởng thành? Hay thở dài vì con trai đã không còn rực rỡ như trước đây? Bản thân hắn cũng không rõ. Nhưng hắn biết rõ một điều, con trai hắn cuối cùng cũng là con trai hắn. Mạnh hay yếu cũng không sao. Nhưng con trai hắn không có vợ chưa cưới khiến hắn canh cánh trong lòng.
"Rời đi cũng không nói với người làm mẹ như ta.
Hồng Nghê tiên tử từ hư không đi ra, giả bộ tức giận.
"Cứ giữ ở bên cạnh cũng không phải là cách Lý Cảnh Sơn đứng khoanh tay. "Ngươi có hiểu con trai không? Rốt cuộc hắn muốn đi con đường thế nào? Không xác định được thì xem mắt cũng không có tự tin"
Trên mặt Hồng Nghê tiên tử hiện nét u sầu.
Cười khẽ một tiếng, Lý Cảnh Sơn mới chậm rãi lên tiếng:
"Kệ hắn đi, đi con đường thế nào thì chúng ta ủng hộ hắn là được. Nhưng ngươi tìm tiếp xem còn có người nào thích hợp không, bảo con trai xin nghỉ đi gặp"
Hồng Nghê tiên tử gật đầu:
"Ta sẽ tìm tiếp. "Địa giới ma tu người ta vừa tìm là có người thích hợp, đạo tu chúng ta không có lý nào lại kém hơn ma tu Lý Cảnh Sơn nghiêm túc nói.
Lúc xuống núi, Lý Lạc Thư gửi một tin nhắn cho Chu Tự. Chủ yếu là nói cho đối phương biết mình đã xuống núi, bây giờ định đi bái sư học nghệ. Đợi học nghệ xong sẽ quay về Thanh Thành, hy vọng hắn có thể giúp đỡ tìm việc.
Vì thời gian vẫn còn sớm, Lý Lạc Thư không đợi Chu Tự trả lời mà đi tìm người mà hắn muốn bái sư trước, người đó cụ thể ở đâu thì hắn không biết. Nhưng có thể đi tìm vị tiền bối nào đó, có lẽ có thể biết phạm vi đại khái. Chỉ cần tới gần hắn sẽ tìm được.
"Cuối cùng được xuống núi rồi, cũng may ta còn ít tiền, đến Thanh Thành không đến nỗi lưu lạc đầu đường"
Trong lòng Lý Lạc Thư rất háo hức chờ mong. Nếu lần này ra ngoài có thể trở nên xuất sắc, có lẽ sau này xem mắt sẽ trở nên dễ dàng, cha mẹ cũng không cần ngày nào cũng lo lắng.
1115 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận