"Ta đi đây"
Chu Tự cười đi về phía trước.
"Tiên sinh"
Người đàn ông lớn tiếng gọi phía sau:
"Sau này còn gặp nhau không?"
"Có duyên đương nhiên sẽ gặp, nếu không gặp."
Chu Tự quay đầu nhìn họ nói tiếp:
"Vậy thì coi như lần này là lần gặp mặt cuối cùng, từ biệt vui vẻ, mong hai vị giữ gìn sức khỏe"
"Mong tiên sinh giữ gìn sức khỏe.
Người đàn ông cung kính nói.
Chu Tự cười vang rời đi, hắn bước ra một bước trực tiếp đến tận cuối con đường.
"Ngươi lại đến nơi này, vậy thì vẫn là câu hỏi đó, người có thể hiểu được cuộc sống là gì không?"
Âm thanh mơ hồ ập đến.
Lần này Chu Tự không do dự:
"Không thể, cuộc sống của người khác, làm sao ta hiểu được? Ta chỉ có thể buồn khi họ buồn, vui khi họ vui.
Làm sao hiểu nỗi khổ của họ, niềm vui của họ? Làm sao cảm nhận được như chính bản thân họ, cuối cùng ta cũng không phải là bọn họ.
"Được, chuẩn bị sẵn sàng chưa? Đi chứng kiến nguyên mẫu của kho báu.
Khi âm thanh mơ hồ truyền đến, trời đất biến đổi, năm tháng dao động. Lập tức trên bầu trời xuất hiện hào quang cung điện giống như Thần Minh hiện thế. Lần này vùng đất rộng lớn xung quanh xuất hiện nhiều sông núi và đất nước thành thị hơn. Thế giới dường như trở nên hoàn chỉnh hơn.
"Nguyên mẫu của kho báu?"
Chu Tự vô cùng bất ngờ, sau đó bước ra một bước. Lần này hắn vẫn xuất hiện trong thôn trang, nhưng lần này người hắn nhìn thấy không phải là bé gái, mà là cậu bé.
"Cha, mẹ, các ngươi thả cha mẹ ta ra, thả ra.
Một cậu bé lớn hơn gào lên. Hắn đuổi theo một đám người mặc giáo phục. Bọn họ bắt rất nhiều người đi ra khỏi thôn.
"Mau về đi, về đi, chăm sóc đệ đệ của ngươi"
Lúc này một phụ nữ lo lắng nói.
"Đại Sơn, nhớ kỹ phải trông coi đệ đệ của ngươi, cũng phải chăm sóc tốt bản thân"
Một người đàn ông dặn dò.
"Cha, mẹ"
Cậu bé lớn hơn vươn tay ra hét lên.
Ầm!
Lúc này một cái chân trực tiếp dẫm lên cậu bé dưới đất.
"Loài người ngu xuẩn, không cần vội, đợi ngươi lớn lên, ngươi cũng sẽ được đi"
"Cha, mẹ"
Hắn bị dẫm dưới đất, nhìn về phương xa. Cậu bé sợ hãi rơi nước mắt.
"Có thể hy sinh cho chủ của ta, đó là vinh hạnh của các ngươi.
Nói xong, người đàn ông quay người bỏ đi. Lúc này cậu bé bị dẫm đứng lên, hắn nhìn chằm chằm nơi xa, cắn răng không bật khóc, nhưng trong mắt hắn dường như tràn đầy hận thù. Hắn nhìn mãi tận cuối con đường, dường như mong chờ cha mẹ trở về. Cho đến khi mặt trời xuống núi, đệ đệ hắn mới tóm cánh tay của hắn nói:
"Ca, ta đói rồi"
Lần này cậu bé tên Đại Sơn mới bật khóc. Hắn ôm đệ đệ bật khóc lớn tiếng.
Ngày hôm sau, hắn nói với đệ đệ:
"Tiểu Sơn, ngươi nhớ ở nhà ngoan ngoãn, ca ra ngoài kiếm tiền mua đồ ăn cho ngươi, ngươi không được ra ngoài, biết chưa?"
Sau khi chắc chắn đệ đệ sẽ không ra ngoài, Đại Sơn đi ra khỏi cửa, nhưng vừa đi ra, hắn lại đi về. Sau khi tìm được một con dao trong bếp, mới hài lòng rời đi.
Chu Tự cất bước đi theo. Hắn không cảm thấy lần này khác lần trước ở chỗ nào. Đại Sơn chỉ là một cậu bé, không có khả năng kiếm ăn. Cuối cùng hắn tìm được nửa cái màn thầu bị dẫm nát, sau khi ăn vỏ ngoài bị bẩn, hắn tiếp tục tìm thứ khác. Hắn tìm được hai miếng thịt ở nhà hàng xung quanh. Hắn mừng rỡ đặt vào trong màn thầu rồi đi về nhà. Về đến nhà, hắn gọi mấy tiếng nhưng không có ai trả lời. Nhất thời hắn hoảng hốt: "Tiểu Sơn, ngươi ở đâu?"
Hắn tìm khắp các cửa trong nhà đều không có. Lúc này hắn đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.
"Người đâu, có người cướp trẻ con rồi.
Nghe vậy, Đại Sơn mau chóng chạy ra ngoài. Hắn nghĩ đến hậu quả xấu, vừa tức giận vừa hối hận, không nên để đệ đệ ở nhà một mình. Khi chạy ra ngoài, phát hiện một người đàn ông lực lưỡng đá bay một phụ nữ. Sau đó tóm một đứa bé định bỏ đi.
"Đứng lại"
Đại Sơn gầm lên.
"Ùm?"
Một gã lực lưỡng tóm bé gái nhìn Đại Sơn nghi hoặc nói:
"Ngươi gọi ta?"
"Đệ đệ của ta đâu?" Đại Sơn hỏi.
"Đệ đệ của ngươi?"
Gã lực lưỡng cười lạnh lùng nói:
"Tại sao ta phải nói với ngươi?"
Đại Sơn trực tiếp lây dao ra, tức giận nói:
"Đệ đệ của ta đâu?"
"Nhóc con, ngươi to gan thật đấy? Muốn chết hả?"
Gã lực lưỡng ném cô bé trong tay đi, xông thẳng về phía Đại Sơn.
Thấy đối phương xông lên, Đại Sơn cầm con dao ngắn hơi run run, sợ hãi theo bản năng. Nhưng rất nhanh hắn nắm chặt con dao, ánh mắt trở nên lạnh lùng, xông lên. Hắn lại gần gã lực lưỡng, nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, khi đối phương ra tay bèn né tránh. Sau đó đâm một đao vào cổ của đối phương.
Phụt!
Máu tươi chảy ra!
Ầm!
Trong lúc hoang mang, Đại Sơn bị đánh bay đi. Nhưng người đàn ông kia cũng rơi đập xuống đất giãy dụa. Đại Sợn đứng lên, đi đến trước mặt người đàn ông, nghiêm giọng nói:
"Đệ đệ của ta đâu?"
Người đàn ông lực lưỡng hoảng sợ nhìn cậu bé, hắn cảm thấy mình sắp chết, không thể tin nổi mình lại chết ở nơi này. Lúc này bốn người chạy đến, nhìn thấy tên lực lưỡng bị giết, chúng đều tức giận xông tới.
Chụ Tự nhìn thấy Đại Sơn đó rút dao đứng lên, khoảnh khắc đó bóng hình của hắn hình như thay đổi.
1075 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận