Sau khi tiến vào, Chu Tự phát hiện Nguyệt tỷ đang thu dọn đồ đạc.
Không phải trái cây thì là đồ ăn vặt.
"Nguyệt tỷ cảm thấy ngày mai đi Kiếm Mộ, có lẽ không có chỗ ăn uống nên tự mang theo"
Thu Thiển nói.
"Nàng lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua đồ?"
Chu Tự hỏi.
"Tiền lì xì"
Chu Ngưng Nguyệt lườm Chu Tự rồi nói:
"Ngươi không có sao?"
Đúng thật là ta không có, Chu Tự cảm thấy khá khó chịu.
Cha cho họ quá ít.
Thiên Hạ Nhất Kiếm tông.
Trên núi, Hạ Vũ Trúc nhìn cha mình rồi nói:
"Có phải họ sắp tới?"
"Chắc phải một khoảng thời gian nữa, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tới" Hạ Thiên Khuyết nói.
Kẻ địch sẽ không nói hắn đến lúc nào, chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng là được.
Lúc này Lạc trưởng lão đáp xuống bên cạnh Hạ Thiên Khuyết.
"Lạc trưởng lão có tin tốt?"
Hạ Thiên Khuyết cười hỏi.
"Đạo Tử Thiên Vân Đạo Tông, Kiếm Thư tới rồi"
Lạc trưởng lão nói.
"Ồ?"
Hạ Thiên Khuyết khá vui mừng:
"Lạc trưởng lão nhìn hắn thì cảm thấy thế nào? Bây giờ hắn có tu vi gì?"
"Không biết.
Lạc trưởng lão lắc đầu.
"Không biết?"
Hạ Thiên Khuyết bất ngờ.
"Đúng, ta không nhìn thấu tu vi của hắn.
Lạc trưởng lão nói với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Tu vi của hắn như không tồn tại, có điều trên người hắn không hề có chút hào quang nào, dường như đã biến thành bình thường.Hắn và những người khác cùng tiến vào Kiếm Mộ, thế mà không bị nhận ra"
"Vậy à?"
Hạ Thiên Khuyết cười khổ nói:
"Tiến độ thì sao?"
"Khá chậm, không nhanh hơn những người khác được bao nhiêu, nhưng những người khác không phải kiếm tu. Tốc độ của hắn còn chậm hơn so với một số người trong tông môn"
Lạc trưởng lão cảm thấy hơi đáng tiếc.
Tận mắt chứng kiến thần thoại rơi xuống quả thực không dễ chịu chút nào.
Còn không bằng không tới.
Hạ Vũ Trúc cũng cảm thấy đáng tiếc. Lúc trước Đạo Tử Thiên Vân Đạo Tông chính là tồn tại chói mắt nhất trong giới tu chân.
Bây giờ lại có dấu hiệu mờ nhạt trong đám đông.
"Tiếp tục quan sát đi, có lẽ là ban đầu có chút không quen"
Hạ Thiên Khuyết nói.
Hắn nhìn về hướng Kiếm Mộ, vẫn còn đang chờ.
Chờ vị kiếm tu kia xuất hiện.
Hắn không biết còn bao nhiêu thời gian, nhưng hắn biết nhất định không dài.
Sáng sớm chủ nhật, ngày 29 tháng 5.
Chu Tự tỉnh lại từ trong chăn.
Tối hôm qua không tu luyện, hắn cảm giác quan sát ba ngàn đại đạo tạo ra không ít gánh nặng cho bản thân.
Bởi vậy cần phải nghỉ ngơi một ngày trước.
Chỉ là vừa mở mắt ra liền thấy Thu tỷ ngồi ngay bên giường, khiến hắn sợ hết hồn.
Lúc này Thu tỷ mặc áo lông để lộ bờ vai đẹp, bên dưới là quần jean hơi ôm.
"Buổi sáng tốt lành, hiện giờ là bảy giờ mười hai phút, thời tiết trong xanh, bữa sáng đã làm xong"
Nhìn Thu tỷ, Chu Tự khó hiểu nói:
"Vì sao ta không phát hiện Thu tỷ thức dậy?"
Hắn không tu luyện, lẽ ra người bên gối thức dậy thì hắn có thể phát hiện ra.
"Bởi vì ta làm rất nhẹ Nói xong, Thu Thiển lại gần chạm vào môi Chu Tự, sau đó chợt đứng lên nói:
"Dậy đánh răng, ta đi gọi Nguyệt tỷ"
Chạm môi một cái, Chu Tự cảm thấy Thu tỷ khá ngọt.
Lần sau phải đổi.
Sau đó hắn dậy đi đánh răng.
Vừa ra tới cửa, Nguyệt tỷ đã bị đẩy ra ngoài.
Nàng vẫn mặc bộ đồ gấu nhỏ, xoa mắt mơ màng nói:
"Dậy đi, đừng trì hoãn"
Chu Tự rửa mặt xong thì ngồi xuống bàn ăn sáng.
"Hôm nay đi Kiếm Mộ, chúng ta đều muốn thử lên đỉnh núi sao?"
Thu Thiển hỏi.
Đương nhiên họ biết có thể lên đỉnh Kiếm Mộ, nhưng không biết là thế nào.
Cũng không biết có thể lên được đó hay không.
"Chắc chúng ta không thể đi lên. Nếu ai cũng lên được thì Thiên Hạ Nhất Kiếm tông phải tệ đến cỡ nào.
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Ta muốn lên, không biết có thể lên không nữa.
Chu Tự nói.
Thu Thiển và Chu Ngưng Nguyệt cũng không thể chắc chắn.
Dựa theo tình hình của Chu Tự, lẽ ra không có thứ gì có thể ngăn cản hắn.
Nhưng nếu cưỡng chế xông lên thì hình như cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bởi vậy rốt cuộc có thể lên hay không, có lẽ phải đi thử xem.
Tốt nhất là có thể lên đỉnh bình thường, thế này thì có thể nhìn thấy Kiếm Đạo.
Nếu không thể lên đỉnh bình thường...
Vậy dù là lên đỉnh cũng như không mà thôi.
"Không phải ngươi còn có đại ca sao?"
Thu Thiển hỏi.
"Đúng, tối hôm qua hắn đã leo núi, ta bảo hắn trên đó chờ ta. Đến lúc đó nếu các ngươi kẹt ở phía dưới thì ta đi lên tìm đại ca. Lỡ như hắn có thể dẫn ta đi lên thì ta có thể quan sát Kiếm Đạo rồi. Không chỉ có vậy, ta còn có thể nhìn thấy đạo của đại ca của ta. Có lẽ từ đó ta cũng có thể ngộ được quyền pháp chi đạo. Thần thoại lấy võ nhập đạo"
Chu Tự nắm tay lại, nghiêm túc nói.
"Không phải ngươi đã thần thoại rồi sao?"
Chu Ngưng Nguyệt cắn trứng luộc, nói.
"Đây là ngụy thần thoại, ta cảm thấy có đạo mới là chân thần thoại"
Chu Tự nói.
Chu Ngưng Nguyệt:
Lúc không nói đạo là chân thần thoại, sau khi có khái niệm về đạo lại là ngụy thần thoại.
Cảnh giới này quá tùy ý.
"Vậy ngụy thần thoại có thể đọc tiếp quyển sách thứ ba không?"
Thu Thiển tò mò hỏi.
"Hẳn là có thể, có điều phải tăng tu vi lên trước, tu vi ma chủng không đủ thì ta không thể đọc quyển sách thứ ba. Ac...
Chu Tự đột nhiên nghĩ tới điều gì:
"Có lẽ không có đạo thật sự không thể đọc được quyển sách thứ ba. Ta nhớ trước khi đọc cần có đủ cường độ thân thể. Nếu lần này không chỉ yêu cầu về cường độ thân thể, còn yêu cầu niềm tin tinh thần thì không đọc được.
Thu Thiển khá ngoài ý muốn, hóa ra có rất nhiều yêu cầu.
1140 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận