Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 748: Phung Phí

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:15:35
Hắn là Thần Vận Mệnh tái sinh, theo lý mà nói thì cũng chẳng buồn bận tâm.
Nhưng dù sao hắn cũng đang sống ở nhân loại, từng là một đứa bé, sau đó dần dần học đi, cuối cùng bắt đầu tiến vào nhà trẻ.
Đến bây giờ đang học lớp một.
Nhiều khi hắn cũng là một người bình thường.
Có khát vọng có người thân như người bình thường.
Kính...coong!
Chuông cửa đột nhiên vang lên, hắn quay đầu nhìn về phía cửa ra vào trước.
Có điều nhanh chóng lại lấy lại tinh thần, bởi vì cha mẹ mà về sẽ không ấn chuông cửa.
Do dự một lúc, hắn vẫn tới mở cửa.
Ken...két!
Cửa mở ra, đập vào mắt là hai thanh niên nam nữ mặc đồ rất dày, hơi thở có vẻ hơi hổn hển.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thần Vận Mệnh, nữ nhân kia lấy ra một cái con thú bông đại diện cho năm nay, cười nói:
"Chúc mừng năm mới"
Nhìn thấy bọn họ, trong mắt Thần Vận Mệnh có thêm sự kinh ngạc và vui mừng, sau đó hắn nghiêng đầu cố nói với vẻ bình tĩnh:
"Tưởng bảo không rảnh nên không về? Chỉ toàn mang thêm phiền cho ta "Nói một đằng nghĩ một nẻo"
Nữ nhân kia ôm lấy Thần Vận Mệnh, gương mặt rất vui vẻ.
"Lạnh quá đấy." Thần Vận Mệnh nói với giọng chán ghét, nhưng mà không có ý muốn tránh ra.
Thành Biên Giới, Âm Túc dè dặt đốt pháo hoa, sau đó chạy qua một bên.
Sau đó pháo hoa nở rộ.
Từ Từ thì tại làm đồ ăn, tài nấu nướng của hắn khá được, làm nguyên một bàn.
Dù sao cũng có không ít người.
Bốn vị Đại Địa Thần Khuyển, một tên Hầu Trầm, cộng thêm bốn người trong thư viện, còn cả Thất Thiên.
Mười người, có thể nói khá náo nhiệt.
Từ Từ chuẩn bị cơm tối xong, tò mò nhìn về phía Hàn Tô đang vẽ bùa và Minh Nam Sở đang chơi game:
"Các ngươi toàn thế này à? Trước đây các ngươi đón năm mới thế nào?"
"Mua ít đồ, cùng ăn một bữa cơm ứng phó là được rồi."
Minh Nam Sở ngẫm nghĩ rồi nói:
"Hàn Tô và Tô Thị sẽ giày vò"
"Chẳng phải đang cho các ngươi cơ hội à.
Hàn Tô đẩy kính mắt nhìn Từ Từ nói.
Cơ hồ đều là Từ Từ bận rộn với Âm Túc, cho nên thời gian chung đụng của họ trở nên nhiều hơn.
"Các ngươi không chuẩn bị cho tín đồ quan môn sao? Nàng cũng có thể ăn đó"
Thất Thiên nhắc nhở.
"Có thể nàng không tới, chờ chút ta đưa qua cho nàng"
Âm Túc nhỏ giọng nói.
"Đúng là ngon, tài nấu nướng của tên nhóc này được ghê.
Xích Mông ăn xong nói.
"Ăn xong chúng ta còn phải tuần tra bốn phía chung quanh một chút"
Hầu Trầm cũng ngồi xuống ăn..tết...
Cảm giác quả là ly kỳ.
"Bao giờ thì thả cái này?"
Đại Địa Thần Khuyển lấy pháo hoa chùm ra, hỏi.
Mọi người đều biết đây là không phải là thứ tầm thường.
"Cứ thả ngay cũng được, bên ngoài đều thả rộn ràng lắm rồi"
Minh Nam Sở nói ra.
Sau đó hắn cho mọi người xem bài đăng của bạn bè, là bài đăng của Tô Thị.
Nàng trực tiếp thả pháo khói như pháo hoa.
Phần bình luận bên dưới đều như điên rồi.
"Vì sao ta xem video thôi cũng có cảm giác lĩnh ngộ nhỉ?"
"Thì ra các ngươi cũng có cảm giác thế này?"
"Tiểu sư muội Tô Thị, ngươi ở đâu? Ta có thể tới xem pháo hoa không?"
Những người khác xem, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng cũng không bất ngờ gì.
Nghe nói Ma Đạo Cự Phách đi mua pháo hoa, bắn chơi như thế là chuyện rất bình thường.
Sau đó mấy người Hàn Tô cũng không do dự nữa, trực tiếp thả.
Họ cũng định đăng lên trang cá nhân.
Dù sao họ đều là người có tông môn, cho họ kinh sợ một chút.
"Phải rồi, có thể chuẩn bị thêm một suất ăn không?"
Hầu Trầm đột nhiên hỏi.
Dù Từ Từ không hiểu, nhưng là vẫn gật đầu đồng ý.
Vùng ngoại ô của Thanh thành. Độc Giác Thú đội mũ giáp đang tìm kiếm gì đó khắp nơi, lúc này lông tóc nó đầy đủ, có khí tức của Đấu Giả thất phẩm trào ra.
Sau một lúc, nó tìm được một phần đồ ăn ngon, còn nóng hổi.
"Giác ca, cảm động quá, cuối cùng ngươi cũng ăn đồ nấu chín rồi"
"Đừng nóng ruột, Giác ca cố gắng nhịn chút, tương lai nhất định sẽ là của chúng ta, Yêu tộc chúng ta liên hợp lại, đánh đám Ma Tu và Đạo Tu.
Quan Hà Phong.
Mãn Giang Hồng nhìn điện thoại rồi thốt lên hoảng sợ:
"Khụ khụ, mấy người Tô Thị đang làm gì vậy? Không hề biết khiêm tốn chút nào. Đồ tốt như vậy mà có thể tùy tiện chơi đùa"
"Nhìn cảnh vật phía sau rất khác, xem ra là ăn tết ở chỗ khác rồi"
Hình Ngọ cũng không cảm thấy bất ngờ. Dù sao Thanh thành cũng không phải chỗ bình thường gì.
"Bình thường tết đến Đạo Tử sẽ gửi tin nhắn chúc tết chúng ta, sao năm nay không gửi? Khụ...khụ.
Mãn Giang Hồng che miệng ho khan.
"Có lẽ bị thứ gì đó ngăn cản rồi, nghe nói đạo tử lại ra ngoài rồi, vẫn là hành tẩu Cửu Châu"
Hình Ngọ nói, hắn có chút lo lắng.
Mãn Giang Hồng cũng để ý tới chuyện này.
Vì lần đầu tiên đạo tử hành tẩu Cửu Châu về thì quang mang trên người đã bắt đầu biến mất.
Bây giờ đi thêm lần nữa, quay về không biết sẽ trở nên như thế nào.
Mấy người sư phụ nhìn không hiểu, bọn họ chắc chắn cũng không thể hiểu được.
Hình Ngọ dựa vào cây rồi thở dài nói:
"Đó là người có thiên phú cao nhất mà ta từng gặp. À, còn có tiểu sư đệ nữa, ta có tưởng tượng như thế nào thì cũng không nghĩ rằng loại người như bọn hắn có thể xuống dốc được.
Leng keng.
Điện thoại của bọn hắn vang lên cùng một lúc.
Vừa nhìn đã biết điện thoại gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho bọn hắn!
"Khụ khụ, xem ra tiểu sư đệ đã quên chúng ta rồi.
Mãn Giang Hồng cười nói.
"Tam sư muội cũng quên chúng ta"
Hình Ngọ nhìn về phía chân trời xa xôi, hắn có chút xúc động mà nói:
"Tam sư muội tới Bắc Hải bao nhiêu năm rồi? Nhưng số lần trở về có thể đếm được trên đầu ngón tay"
1128 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận