Trong vực sâu.
Chu Tự vẫn chậm rãi bước đi, bên tai hắn thường xuyên nghe thấy tiếng nói của Chúa Tể Thâm Uyên. Bây giờ kể cả hắn muốn vung đao cũng không tìm thấy chỗ mà Chúa Tể Thâm Uyên đang đứng. Bỏ lỡ cơ hội rồi, muốn tìm được, vô cùng khó khăn.
"Ngươi đã đi rất lâu rồi, ngươi có thể nhìn thấy ánh sáng không? Nhìn thấy hy vọng không? Như câu hỏi ta vừa hỏi ngươi, ngươi có thể tìm được người cần mình không?"
Giọng của Chúa Tể Thâm Uyên lại vang lên từ khắp bốn phương tám hướng mang theo giọng điệu chế giễu và ngán ngẩm.
"Ta cần trả lời câu hỏi này không? Rất nhiều người quan tâm đến ta.
Chu Tự tùy ý nói.
"Rất nhiều ư? Haha, ví dụ là ai?"
Chúa Tể Thâm Uyên chế giễu nói.
Chu Tự bình tĩnh nói:
"Cha mẹ của ta, tuy họ hơi nghiêm khắc, nhưng ta có thể cảm nhận được họ muốn tốt cho ta. Ta cũng không làm họ thất vọng"
"Tốt cho ngươi hay là tốt cho họ?"
Chúa Tể Thâm Uyên vẫn nói với giọng chế giễu:
"Con trai giỏi giang cha mẹ nở mày nở mặt, con trai là chỗ dựa hy vọng dưỡng già của cha mẹ. Họ muốn tốt cho ngươi, hay là vì lòng hư vinh của họ, và để họ dưỡng lão tốt sau này?"
"Thế ngươi có yên tâm thoải mái tiếp nhận sự dưỡng dục của cha mẹ không? Hay là ngươi không cần họ nuôi?" Chu Tự đặt câu hỏi.
"Ngươi cũng đã nói rồi, ngươi tiếp nhận sự dưỡng dục của họ, cho nên ngươi cần báo đáp. Cha mẹ chỉ giao dịch, họ nuôi ngươi nửa đời trước, ngươi nuôi họ nửa đời sau. Trông thì có vẻ như họ quan tâm ngươi, nhưng lại không phải là ngươi, họ quan tâm đến bản thân họ, không có ngươi thì vẫn còn có người khác thay thế ngươi. Thế giới này cũng sẽ không vì thiếu mất người mà xảy ra vấn đề gì. Thực sự có người cần ngươi sao?"
Chúa Tể Thâm Uyên hỏi.
"Thật buồn cười"
Chu Tự khinh thường nói:
"Ngươi biết thế nào là tình thân không? Đó là một sự thôi thúc muốn tốt cho người nhà khi thấy họ chịu khổ. Đó là cảm giác xấu hổ khi thấy người nhà bỏ ra vì mình, mà mình lại phụ tấm lòng tốt đó. Đó là cảm giác biết mình luôn có gia đình ở bên dù cách xa vạn dặm. Hàng ngàn hàng vạn loại ân tình trên thế gian, duy chỉ có ơn của cha mẹ là khó báo nhất, làm sao hai từ giao dịch xứng đáng được mang ra đong đếm?"
"Ngươi chắc chắn không phải tự ngươi cảm thấy tốt đẹp chứ? Có bao nhiêu người coi con cái như gánh nặng, có bao nhiêu người nói thẳng rằng không nuôi nổi thì ban đầu đừng đẻ ra, để hắn đỡ khổ. Tình thân ư? Với người khác, nó chỉ là hiểu lầm buồn cười thôi"
Chúa Tể Thâm Uyên chất vấn nói.
Chu Tự hừ lạnh lùng một tiếng nói:
"Ngươi thích nghĩ thế nào đó là việc của ngươi, dù sao ta cũng không thể nào nghe theo ngươi.
"Đã như vậy thì không nhắc đến cha mẹ của ngươi nữa, ngoài cha mẹ ngươi, ngươi cảm thấy còn có ai sẽ quan tâm đến ngươi?"
Chúa Tể Thâm Uyên thay đổi chủ đề hỏi.
"Ta có một người chị ruột, có một người họ hàng không biết là em họ hay là chị họ, còn có một người vợ chưa cưới"
Chu Tự suy nghĩ một lúc rồi nhớ đến ba người này.
"Các nàng đều quan tâm đến ngươi ư?"
Chúa Tể Thâm Uyên hỏi.
Chu Tự dừng tại chỗ nhẹ giọng lên tiếng:
"Chẳng thế thì sao?"
"Người họ hàng đó thì không nhắc đến, dù đối mặt với cái chết của ngươi, họ hàng cũng chỉ cảm khái một câu thôi. Nói chị ruột của ngươi đi, nàng rất quan tâm ngươi ư? Rất quan tâm đến an nguy của ngươi ư?"
Chúa Tể Thâm Uyên hỏi.
Chu Tự suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy có lẽ Nguyệt tỷ quan tâm đến mình. Nhưng Nguyệt tỷ đã từng làm gì thì hắn thực sự không biết. Nếu nói Nguyệt tỷ không quan tâm đến mình thì cũng không giống. Nếu nói quan tâm đến mình, thì cũng không biết nàng quan tâm thế nào. Nhất thời hắn cũng không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào. Cho nên hắn giữ im lặng.
Chúa Tể Thâm Uyên cũng không hỏi nhiều, mà nói đến người cuối cùng.
"Vậy nói đến vợ chưa cưới của ngươi đi, theo lý thì vợ chưa cưới của ngươi mới là người thân nhất của ngươi. Tương lai người bầu bạn với ngươi chắc hẳn là nàng, nàng phải là ngươi quan tâm ngươi nhất. Nhưng ngươi cảm thấy nàng có thích ngươi không? Nàng thực sự cam tâm tình nguyện gả cho ngươi không? Ngươi có biết suy nghĩ trong lòng nàng không? Có thể nàng không muốn kết hôn, cũng không muốn gả cho ngươi, lại càng không muốn ở bên ngươi.
"Đây chẳng phải đều là do ngươi nói à?"
Chu Tự lạnh lùng nói:
"Ta không tin Thu tỷ, chẳng lẽ lại đi tin người hả?"
"Vậy ngươi có tò mò về suy nghĩ trong lòng nàng không?"
Chúa Tể Thâm Uyên nhẹ giọng cười nói.
Chu Tự nhớ lại một lát, nhớ lại từng kỷ niệm với Thu tỷ, từ lần gặp nhau hồi tháng tám để tháng mười hai hiện tại, họ đã quen nhau bốn tháng. Bốn tháng, hắn có thể cảm nhận được suy nghĩ chân thật của Thu tỷ.
"Nhận thức của ta chính là suy nghĩ chân thật của nàng"
Hắn lên tiếng trả lời.
"Ngươi đúng là tự tin, vậy...
Chúa Tể Thâm Uyên lạnh lùng nói:
"Nàng đâu? Nàng đang ở bên ngoài điện phải không? Thấy ngươi rơi vào nguy hiểm cũng không thấy kích động xông vào, kể cả một tiếng hét gọi cũng không có. Bây giờ ngươi có nghe thấy tiếng của nàng không? Ngươi cảm thấy nếu nàng quan tâm đến ngươi, tại sao lại không gọi tên của ngươi, tại sao không đến đưa ngươi ra? Ngươi mất đi phương hướng, nhưng nàng thì sao? Ngay cả chỉ dẫn phương hướng cho ngươi mà nàng cũng không muốn, ngươi không cảm thấy cái mà ngươi gọi là nhận thức chỉ là tình yêu đơn phương thôi à? Từ bỏ đi, không có ai quan tâm đến sự sống chết của ngươi đâu, rơi vào bóng tối đi, đều tốt cho tất cả mọi người.
1073 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận