Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 613: Chín Rồi

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:14:57
Lúc này, Chu Tự cho tất cả của Phá Thiên Ma Thể thành một chỉnh thể, bắt đầu quy nạp.
Bảy thức sát chiêu được hắn dung hợp thành một, trong nháy mắt chiến ý ngùn ngụt, đột phá thiên giới.
Chiến ý vô hình như là tồn tại thực, trấn áp tứ phương.
Chiến Ý Vô Song tầng thứ hai, chiến ý tụ đầy.
Luyện lâu như vậy, hắn mới phát hiện hóa ra tầng thứ hai lại dễ vào như vậy.
Vụt!
Chu Tự biến mất tại chỗ, lần nữa công kích.
Lần này đối chiến cùng quang thủ, hắn vung chiến kích, vô chiêu vô thức, thiên biến vạn hóa, chiến kích trong tay như hai cánh tay vung lên, như bóng với hình, thích làm gì thì làm.
Ầm!
Ầm!
Hắn vung kích khiêu khích quang thủ, dẹp bỏ tất cả trở ngại, như vào chỗ không người.
Một kích phá vạn pháp.
Chiến kích trong tay hắn không ngừng biến hóa, nhịp bước vững vàng tuần tự, như mộng ảo ảnh.
Uỳnh!
Một kích thế công, cương mãnh đến cực điểm, nhìn như vô chiêu lại bao hàm tất cả.
Åm!
Quang thủ lơ là, bị đánh bay tại chỗ.
Lúc này bia đá ở ngay trước Phá Thiên Chiến Kích, không do dự, một kích Thôn Thiên Diệt Địa nện lên tấm bia đá.
Phịch một tiếng, Chu Tự bị sức mạnh cường đại đẩy lui.
Khi hắn đứng vững, phát hiện bia đá kia vẫn vẹn nguyên không sứt mẻ gì.
"..."
Hồi thần lại, Chu Tự cảm thấy kinh ngạc, cứng như vậy?
Tốn công hắn vừa nãy còn phát huy vượt xa bình thường.
"Cho nên ta chán ghét nhân loại, nói ngươi vài câu ngươi không vui ngay tại chỗ lĩnh ngộ tinh túy tiến thêm một bước, không nói đạo lý chút nào"
Quang thủ từ trong kinh ngạc khôi phục lại, thở dài nói.
"Đây chẳng phải do ngươi chỉ điểm sao? Ta cảm giác đặc hiệu của mình mạnh lên không ít Chu Tự nói.
Vừa nãy thời gian quá ngắn, không thể nào rút đao, phải tìm cơ hội khác mới được.
Soạt!
Đột nhiên hào quang trên cây tỏa sáng, dường như từng quả đã chín.
Thấy vậy quang thủ từ bỏ địch nhân, bắt đầu lao về hướng Cây băng.
Chu Tự cũng không hề dừng lại, lập tức nhảy lên theo, vừa nãy không sao lấy xuống chắc chắn là vì vẫn chưa chín.
Trái cây mà quang thủ xem trọng, tuyệt đối là đồ tốt.
Khi hắn đi đến trước trái cây, trực tiếp vung chiến kích, muốn đập trái cây xuống rồi nhặt lên.
Nhưng mà...Keng!
Giống hệt như lần trước, hoàn toàn không cách nào rung chuyển.
Lúc này quang thủ đã lấy được không ít trái cây, răng rắc một tiếng, trái cây bị vặt xuống.
Chỉ là trong koảnh khắc lấy xuống, quang thủ bị vỡ nát.
Một tay khác đã sớm chờ sẵn bên cạnh, đón lấy trái cây rồi thu về. Nhìn quang thủ biến mất một nửa, Chu Tự biết muốn hái trái cây phải trả giá không nhỏ.
Nhưng mình chỉ có một đôi tay, hái một quả mất một bàn tay cảm thấy không đáng.
Do dự một chút hắn thu hồi Phá Thiên Chiến Kích, định dùng tay thử xem sao.
Dù sao hắn có công lực ngàn năm, khí lực tương đối lớn.
Nếu thật sự phải mất một bàn tay, vậy cũng chỉ có thể từ bỏ trái cây.
Tí tách!
Đột nhiên có tiếng nước rơi xuống kinh động đến Chu Tự, khiến hắn kinh ngạc.
Vì nơi này không như là nơi có nước.
Khi hắn xem xét bốn chung quanh, lại nghe thấy có tiếng nước rơi xuống.
Tí tách!
Lần này Chu Tự xác định được phương hướng, đến từ trên đỉnh của Cây băng.
Ngẩng đầu nhìn lên, là một trái cây bị đóng băng, không khác gì những trái cây khác, bên cạnh nó còn có một quả khác nhỏ hơn.
Hai quả này, dường như đều phát ra tiếng nước rơi.
Nhìn trái cây, Chu Thiên Linh Khí Đoàn hơi hơi xuất hiện cộng hưởng, đến từ hạt giống quyền hành.
Không cần nghĩ cũng biết, hai trái cây cái này mới là thứ quan trọng nhất.
Lúc này có quang thủ xông tới, như tùy ý hái.
Chu Tự không do dự nữa, đi theo, công kích bình thường căn bản là không thể phá vỡ quang thủ, cho nên hắn lấy Vĩnh Ám Chi Nhẫn ra.
Không biết có hiệu quả hay không.
Nếu đối phương đã có chuẩn bị thì có lẽ không được, nhưng xuất hiện bất thình lình thì không nói trước được.
Chu Tự cũng trong tích tắc này đến bên cạnh quang thủ, tiếp sau đó hắn nắm chặt chuôi đạo.
Keng!
Vĩnh Ám Chi Nhẫn phóng ra khỏi vỏ, đao ý tuôn trào, bắn ra sát ý, chém hết thảy mọi thứ.
Một đao chém đến, ban đầu quang thủ rất dễ chém, nhưng lúc sau đã cứng hơn không ít, chắc là đã kịp phản ứng.
Nhưng Chu Tự hơi dùng sức, vẫn chém quang thủ xuống.
Lúc này phía dưới mới truyền đến tiếng hộ:
"Sao có thể như vậy? Vĩnh Ám Chi Nhẫn, sao đao này lại ở trong tay ngươi?"
Không để ý đến quang thủ, Chu Tự tra đao vào vỏ, đưa tay chụp vào trái cây lớn chừng bàn tay kia.
Âm thanh tí tách chính là từ trong trái cây này truyền ra, về phần trái cây nhỏ ở bên cạnh không xa, quá nhỏ, hay là lấy quả này trước rồi tính sau.
"Nhân loại ngươi thật đúng là to gan, lại dám tay không vặt trái cây này Quang thủ kinh hoảng hô lên.
Hắn không biết sao Chu Tự lại phát hiện ra, nhưng dùng tay không hái xuống, dù là Trận Linh ngũ phẩm cũng khác nào tìm chết đâu?
Lời còn chưa dứt, Chu Tự đã bắt được trái cây, giờ khắc này một loại cảm giác băng lãnh không cách nào tiêu tan tràn khắp cơ thể, như muốn đông cả cơ thể hắn lại.
Bao gồm cả sinh mệnh.
Ngay sau đó là nước biển vô tận, nước biển này muốn trực tiếp bảo vệ hắn, hoặc là gột rửa sạch sẽ.
Như là bụi bặm dơ dáy, dùng nước mưa dội sạch.
Cảm giác đáng sợ này, khiến cho Chu Tự cảm giác sâu sắc được mình nhỏ bé.
1091 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận