Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 609: Nhiệt Tình

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:14:57
"Chờ một chút Ngay lúc Chu Tự chuẩn bị xuất phát thì Chu Ngưng Nguyệt gọi hắn lại, nàng quay đầu nhìn đám người Xích Mông phía sau.
"Thánh Nữ ngươi cũng biết là chúng ta không thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện bên ngoài"
Xích Mông biết suy nghĩ của đối phương thì vội vàng từ chối.
"Ta cũng đâu để ngươi nhúng tay vào, chỉ để ngươi đi cùng hắn thôi, không ảnh hưởng gì lớn lắm.
Chu Ngưng Nguyệt nở nụ cười, để lộ hàm răng cái có cái không.
Xích Mông hơi do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu nói:
"Vậy ta sẽ đi cùng Thánh Tử xem sao.
Nó cũng có chút tò mò với Hỏa Nguyệt Cốc. Người đời đều nói không thể tùy tiện đặt chăn vào Hỏa Nguyệt Cốc, lần này nó muốn thử xem đến cùng là vì điều gì mới xuất hiện câu nói đó.
Có một con chó lợi hại đi theo đương nhiên Chu Tự sẽ không từ chối.
Hắn tự nhủ phải ôm lòng kính sợ đối với tu chân giới, một người trẻ tuổi tầm hai mươi như mình cũng không thể xem thường sự đáng sợ của tu chân giới được.
Dù lão cha là Ma Đạo cự phách cũng phải cẩn thận. Không thì sau này chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Hắn đạp không mà đi.
Xích Mông đi bên cạnh hắn, cảnh giác mà quan sát khắp nơi.
Sau khi đi tới ngoài lề phạm vi Hồng Nguyệt chiếu rọi thì Chu Tự cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một cách khó hiểu, xem ra tình hình bên ngoài không hề đơn giản. Không chỉ có nguyền rủa của Băng Tuyết Nữ Thần mà còn có những lực lượng khác.
"Chẳng trách lão bản mặc cả nói mạnh không muốn giúp, yếu thì không giúp được, quả nhiên nơi này không bình thường"
Chu Tự im lặng tự nhủ rồi bước từng bước trên bầu trời Hỏa Nguyệt Cốc.
Vừa mới bước ra giữa không trung thì Chu Tự cảm giác trên đầu mình cũng có sức mạnh trấn áp xuống, ở dưới thì như có một lốc xoáy đang cuốn lấy hắn.
Công lực ngàn năm vận chuyển liên hồi.
Trong chớp mắt, cảm giác trấn áp và lôi kéo kia biến mất.
Nhưng chỉ biến mất trên người hắn, còn khoảng không xung quanh vẫn tồn tại tình huống này.
Công lực ngàn năm cũng đang bị tiêu hao không ngừng.
"Lượng tiêu hao có hơi lớn, xem ra không thể dừng lại quá lâu. Tiền bối, chúng ta mau lên đường thôi"
Chu Tự nói với Xích Mông bên cạnh.
Cẩu tiền bối đâu rồi?
"Đây, ở dưới này Phía dưới Chu Tự truyền tới giọng nói của Xích Mông Khi hắn cúi đầu xuống thì phát hiện Xích Mông đã trở nên lớn hơn nhiều, đang dùng đầu nâng chân của hắn.
"...?"
Chu Tự có chút hoang mang, Đại Địa Thần Khuyển đều nhiệt tình như thế sao?
"Để ta đưa Thánh Tử đi một đoạn đường"
Xích Mông nói rất đứng đắn.
Thật ra nó cũng không muốn hạ thấp thân phận của bản thân để làm chuyện này. Nhưng trong giây phút nó đi ra thì phát hiện bản thân không thể khống chế được cơ thể của mình. Ở đây có một lực lượng đang trấn áp và lôi kéo nó, một lực lượng mà nó không hiểu được.
Vậy mà nó không thể tự mình thoát khỏi trạng thái đó. Nhưng khi nó đi xuống phía dưới Chu Tự thì phát hiện sự trấn áp và lôi kéo đó đã giảm đi nhiều, dường như bọn chúng đang vây công người phía trên.
Nhưng người bên trên vẫn đứng sừng sững, bất động như núi.
Xích Mông than thở, thiên kiêu cái thế.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được rằng Thánh Tử Ma Đạo chắc chắn sẽ một bước lên trời một cách rõ ràng như thế.
Chẳng trách chó con nhà họ cứ nằng nặc đòi làm chó của đối phương.
Chu Tự không tiện từ chối sự nhiệt tình của Xích Mông, đành để đối phương chở hắn tới vị trí mà Thất Thiên nói.
Họ bay vụt qua chân rời như một đạo hỏa quang.
Người phía dưới nhìn mà có chút sững sờ.
"Sao bọn họ có thể bay lượn trên không?"
Vệ Dương nói với vẻ khó mà tin được.
Thật ra với thực lực của bọn họ thì cũng có thể phi hành, nhưng ở Hỏa Nguyệt Cốc không có ai có thể bay.
Bất kể là ai đều rất khó phi hành trong không trung, nếu không phải vậy thì tại sao bọn họ lại phải bước từng bước trong trời đông tuyết phủ như thế này.
"Đó thực sự là thần minh"
Có người thốt lên với giọng hoảng sợ.
Thủ lĩnh nhìn theo hướng Chu Tự rời đi, hắn biết hướng đó là nơi gốc cây kia sinh trưởng.
Người trong thôn bọn họ từ đầu tới cuối đều không thể đặt chân tới chỗ đó được.
"Họ đến đây vì trái cây à?"
Thủ lĩnh tự nhủ.
Hắn khác với những thôn dân còn lại, chỉ một khoảng thời gian ngắn là hắn có thể hiểu được một sự thật rằng người tới không phải là Thái Dương Thần.
Mà là thần minh khác có được quyền hành Thái Dương.
Nhưng đối phương không có địch ý với bọn họ, có lẽ là muốn thu phục họ.
Như thế có ổn không?
Có gì mà không ổn cơ chứ? Như thế thì bọn họ còn có thể sống sót.
Chỉ sợ họ không có giá trị lợi dụng.
Trong lúc nhất thời, thủ lĩnh hi vọng đám người Chu Tự không thể nào hái được quả trên cây kia.
Biên Giới Thành.
Thất Thiên nhìn chằm chằm bóng dáng sắp biến mất nơi xa của Chu Tự mà không thể nào tin nổi:
"Lợi hại thật, sao hắn có thể làm vậy, không hề chịu chút ảnh hưởng nào cả"
"Ảnh hưởng gì cơ?"
Tô Thi hỏi.
Chỉ là bay ra ngoài thôi mà, có ảnh hưởng gì chứ? Những nguyền rủa kia cũng không phát động công kích.
"Phi Hồng Nữ Thần, ngươi giác xuống cho nàng một chút không khí lạnh ngoài kia thử xem Thất Thiên nói với Thu Thiển.
Thu Thiển nghe vậy thì dùng Biên Giới Thạch chế tạo ra một khe hở, để không khí bên ngoài bao phủ quanh Tô Thi.
1160 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận