Phía sau.
Phong Bạo Chi Chủ nhìn chằm chằm phía trước, có đôi chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Rất mạnh, xem ra phải đợi đến cùng, khi đó dù cho ta không khôi phục đỉnh phong thì cũng sẽ đứng ở ngưỡng cửa Thần Minh. Phía dưới Thần Minh chắc hẳn không ai có thể địch nổi?
Hắn đi một lúc lâu, phát hiện thời gian chi lực không hề suy yếu, nói một cách khác, người đi trước không hề hấp thu.
Chỉ có một thứ nhỏ đang hấp thu.
"Tự tin như vậy sao?"
"Nhân loại cũng rất ngông cuồng, ngược lại ta cũng muốn xem xem giờ phút cuối cùng ngươi có bao nhiêu thực luc."
Thanh Thành.
Trong tiểu khu cao cấp.
Trước cửa sổ sát đất, một đứa bé trai đang nhìn về phía chân trời, cau mày lại.
"Quái lạ, sắp trở trời rồi sao?
"Vận mệnh tương lai trở nên càng mơ hồ hơn.
"Mệnh lý mơ hồ này lại càng khiến ta cảm thấy quen thuộc, như là... Thời Không Đại Thần? Hắn đang cố gắng quay về?"
"Không đúng, thần lực của hắn gần như đã tiêu hao hết, sao có thể trở về? Hắn trở về từ đâu?"
"Từ bên Phong Bạo Chi Thần sao? Không thể nào, bên kia chỉ là lễ vật hắn để lại"
"Xem ra nơi khác sắp xảy ra chuyện rồi, đi thông báo cho Ma Đạo Thánh Tử.
Đạo Tông Thiên Vân.
Sau núi.
"Ngươi còn giúp họ thay đổi thời tiết?"
Tô Trần cảm thấy buồn cười.
"Dù sao cũng phải do ta ra tay?
Liễu Bắc Uyển trả lời.
Nàng vẫn luôn nhìn đám Chu Tự chụp ảnh cô dâu, đối phương thiếu gì thì nàng sẽ bảo Tô Trần thêm vào.
Về mặt đạo pháp, không ai có thể sánh ngang với phu quân nàng, cho nên dùng vô cùng thuận tiện.
"Ngươi nói xem lúc nào thì chúng ta mới có thể nhìn thấy con gái lấy chồng?
Liễu Bắc Uyển có đôi chút để ý nói.
"Gả cho ai?"
Tô Trần hỏi.
"Không phải con bé có đồng nghiệp sao? Luôn có thể gặp được một người mình vừa ý?"
Liễu Bắc Uyển nói.
Tô Trần ngoài ý muốn nói.
"Không yêu cầu cao một chút sao?"
"Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng con gái ta ngoại trừ xinh đẹp ra thì ta không nghĩ ra ưu điểm gì khác.
Liễu Bắc Uyển có chút bất đắc dĩ nói.
Tô Trần không khỏi cười ra tiếng.
Con gái họ chung quy cũng không phải người bình thường, ngay cả họ cũng không lay động được.
Thiên phú như vậy giống như một vật trang trí.
"Dù sao vẫn còn rất nhiều thời gian, cũng không cần vội lấy chồng, chờ đến lúc nào con bé muốn gả thì gả con bé cho người xứng đáng"
Tô Trần mang tư tưởng tiến bộ nói.
"Ngươi như vậy là không muốn chậm trễ ngươi uống rượu đúng không?"
Liễu Bắc Uyển nháy mắt cười nói.
Tô Trần rót cho mình một ly trà, cười không nói gì.
"Hôn lễ dường như đã được ấn định, vào tháng năm.
Liễu Bắc Uyển có đôi chút lo lắng nói:
"Quan Hà Phong cũng sẽ đi, đến lúc đó các ngươi ngồi cùng một bàn thì liệu có đánh nhau không?"
"Trên lý thuyết thì sáu người, à, bảy người hoặc là bảy rưỡi chúng ta.
Tô Trần suy nghĩ kỹ rồi nói.
"Đến lúc đó cộng thêm người mới, chắc hẳn là chín người rưỡi. Có phải có hơi chật đúng không? Chúng ta vẫn nên đổi một bàn đi "Nửa người? Nửa người này chính là Đại Thần Thời Không?"
Liễu Bắc Uyển hỏi.
"Ừm, Đại Thần Thời Không đang nghĩ cách để trở về, nhưng quay về hoàn toàn là điều không thể nào. Nếu dễ dàng như vậy thật thì chúng thần đã sớm lén lút trở về. Sao mà đến nỗi nhìn quyền hành của mình bị những người khác cướp đoạt mà không thể làm gì?"
Tô Trần tuỳ ý nói.Dừng lại một lúc hắn lại nói:
"Nhưng có một vấn đề lớn trong việc này, đó chính là một khi Đại Thần Thời Không trở về, lại còn tham gia hỗn lễ nữa. Như vậy thì chuyện Thu Thiển che giấu mình có quyền hành thời gian và không gian sẽ bị các thần minh khác phát hiện. Những người kia muốn nhìn rõ con đường lên tới thần minh, thứ họ thiếu chính là quyền hành thời gian và không gian. Đến lúc đó Thu Thiển sẽ bị các Chư Thần nhắm vào. Lúc trước Đại Thần Thời Không quan sát cảnh giới cao hơn thất bại, những người khác đã biết cần quyền hành kết hợp lại mới có thể nhìn thấy rõ ràng. Mà trong những quyền hành đó thì quyền hành thời gian và không gian là cần thiết. Đáng tiếc sau này Đại Thần Thời Không trốn đi, Chư Thần vì để tìm được hắn, đoàn kết lại bày ra quyền hành cảm giác, người biết chuyện nhắc đến Đại Thần Thời Không trước mặt họ, sẽ khiến họ trực tiếp cảm nhận được vị trí quyền hành thời gian và không gian. Sau khi cưới, có lẽ họ sẽ gặp phải đủ loại rắc rối.
"Đúng là phiền phức thật, một người có thể khiến việc quay về dễ dàng, một người có thể nhìn thấy con đường cao hơn. Hai người còn là vợ chồng. Nếu họ cùng bị bắt thì Chư Thần sẽ vui vẻ đến mức nào đây?
Liễu Bắc Uyển cười nói.
Dường như không hề lo lắng chút nào.
Sau đó nàng có hơi nghi hoặc:
"Trên Chư Thần là gì"
Tô Trần ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, khẽ lắc đầu, cũng không trả lời.
"Đúng rồi, vì sao mà Quan Hà Phong có ba đồ đệ, Ma Môn có bốn hộ pháp, bên cạnh ngươi lại không có bất kỳ ai vậy?"
Liễu Bắc Uyển hỏi.
"Lúc sư phụ ta mang theo ta cũng chỉ có một mình ta, ta không tìm thấy người thừa kế thích hợp, dĩ nhiên là một thân một mình.
Tô Trần trả lời.
1147 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận