Hạ Thiên Khuyết không do dự nữa, hắn ra tay thêm lần nữa.
Liên tục phá vỡ mấy lần, Hạ Thiên Khuyết bị ép lùi về.
Lực lượng của đối phương đang mạnh lên, mà lực lượng của hắn lại bị không gian này thôn phệ.
Hắn càng lui, ngôi sao càng tới gần, đã gần chạm tới Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông.
Cuối cùng Hạ Thiên Khuyết cũng không thể nào phá tan ngôi sao kia được.
Ầm!
Hắn bị ép lùi về.
"Lạc trưởng lão mở trận pháp giúp ta Lần này Hạ Thiên Khuyết chỉ có thể ngăn cản sự công kích của ngôi sao.
Chặn sao trời rơi xuống.
Nhưng mà, cảm giác áp bách càng đáng sợ cũng ập tới ở phía sau.
Rầm!
Sao trời bắt đầu rơi xuống, từng chút nghiền nát trận pháp.
Tất cả mọi người của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông đều xông tới, muốn ngăn cản ngôi sao kia rơi xuống.
Đáng tiếc vô dụng.
Lực lượng đi kèm trên ngôi sao có thể trực tiếp làm tan rã công kích của họ, thậm chí ngăn cản họ tới gần.
Răng rắc!
Sao trời vô tận trấn áp xuống.
Hạ Thiên Khuyết phun ra một ngụm máu tươi.
Nơi này thật kỳ lạ, nếu không hắn nào tới nỗi này?
Tất cả lực lượng đều bị nơi này làm tan rã.
Chu Ngưng Nguyệt nhìn lên bầu trời, ngôi sao không nhìn thấy cuối kia.Cảm giác áp bách cường đại khiến nàng có chút lo lắng.
"Nơi này có thiên địa đại thế, chúng ta đúng lúc ở phía đối nghịch, đối phương sẽ ngày càng mạnh, chúng ta sẽ ngày càng yếu. Nhưng người như Hạ tông chủ sao lại chịu ảnh hưởng chứ?"
Chu Ngưng Nguyệt không thể nào hiểu được.
Điều này hơi khác với trận pháp mà nàng biết.
Không phải trận pháp ư?
Đúng, nó không giống trận pháp.
Chỉ là đại thế đơn thuần.
Lần này dù là Thanh Thủy hay Thu Thiển đều đã không nhìn thấy hi vọng.
Mà những người còn lại đã tuyệt vọng từ lâu.
Như thế này sao họ có thể chống cự?
Thậm chí họ còn chẳng biết kẻ địch là ai, sự cường đại của đối phương đã vượt khỏi phạm vi nhận biết của họ.
Lạc trưởng lão đỡ lấy sao trời, hắn cảm thấy hai tay mình đều đang bị ăn mòn.
Nếu không có tông chủ ở đây thì họ chẳng thể nào tiếp nhận thế công đáng sợ như thế này được.
Hạ Thiên Khuyết nhìn sao trời, hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Nếu liều mạng không để ý tới tất cả mọi người phía sau thì hắn có thể rời khỏi đây một cách nhẹ nhàng.
Nhưng có nhiều lúc, mạng sống không phải thứ quan trọng nhất.
Hơn nữa dù bị sao trời đáng sợ này nghiền nát, hắn cũng không chết.
Đây mới là thứ đáng sợ và tuyệt vọng nhất.
Hắn phải nhìn tất cả mọi người sau lưng mình chết đi.
Đám nguòi Lạc trưởng lão chưa từng cảm thấy bất lực như bây giờ.
Trận pháp cũng đang vỡ vụn, không thể cản được.
Ngay lúc họ đang bất lực mà tuyệt vọng, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói vang dội: "Hả, trời sập à?"
Giọng nói đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ.
Trong lúc nhất thời, gần như là tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Họ nhìn thấy có một người đang đứng trên đỉnh Kiếm Chủng.
Hắn đứng đó với vẻ mặt kinh ngạc.
Thu Thiển cũng nhìn thấy rồi.
"Quả nhiên chẳng ngộ ra được gì cả"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự, nàng thấy không có đặc hiệu gì kèm theo thì đành thở dài một hơi bất đắc dĩ. Đúng vậy, không biết Chu Tự đã tỉnh từ khi nào.
Hắn đứng trên đỉnh Kiếm Chủng, không hề có bất cứ thay đổi gì.
Lúc này Chu Tự nhìn bầu trời, hắn vô cùng kinh ngạc khi thấy cự thạch trên cao.
Về phần ngộ đạo.
Hắn quan sát quá trình của tất cả mọi người trên Kiếm Chủng, thậm chí thấy được quá trình Lý Lạc Thư ngộ đạo. Khó mà nói rõ.
Kiếm đạo thuần túy, có thể đạt tới trình độ cực cao.
"Đáng tiếc, ta lại chẳng ngộ ra được gì cả"
"Ta quan sát ba ngàn đại đạo, lại chẳng ngộ được một phần nhỏ"
Tiếng nói của hắn truyền ra, khiến mọi người đều cảm thấy kỳ quái.
Vì sao giọng nói của đối phương lại có lực xuyên thấu như thế?
Cứ như cảm giác áp bách do sao trời mang lại đều bị nghiền nát.
Lúc này tất cả mọi người nhìn Chu Tự, không biết tại sao nhưng bọn họ cảm thấy rất kỳ quái.
Chu Tự nhìn bầu trời, hắn nói với giọng bình tĩnh:
"Nhưng ta hiểu được một chuyện Chuyện gì?
Rất nhiều người muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng không biết vì sao cảm giác áp bách lại đột nhiên thay đổi, họ thậm chí còn chẳng thể nào mở miệng nói chuyện.
"Ta có một suy nghĩ hoang đường"
Chu Tự nhìn xung quanh, trong đôi mắt hắn bắt đầu xuất hiện công lực ngàn năm.
Sau đó công lực ngàn năm bắt đầu chuyển biến.
Cứ như có nghìn vạn đạo uẩn.
Lúc này Chu Tự nhắm mắt lại, khi hắn mở mắt ra một lần nữa, xung quanh hắn đã xuất hiện vô số sợi dây, mỗi một sợi đều đại biểu cho đạo.
Ba ngàn đại đạo lần lượt xuất hiện.
Lúc này tất cả mọi người phía dưới đều đang chờ đợi, cứ như chờ Chu Tự nói tiếp.
"Nếu ta không thể ngộ đạo, vậy sao ta không thể mượn ba ngàn đại đạo để dùng chứ? Đạo đã ở trong thiên địa, lại trùng hợp bị ta nhìn thấy, vậy ta mượn một chút để dùng thì có làm sao?"
Hắn vừa dứt lời thì bước lên một bước.
Một đại đạo bị hắn giẫm dưới chân, trong nháy mắt sau đạo ý hiện ra, là kiếm đạo.
Sau đó hắn lại cất thêm một bước, lại có một đại đạo bị hắn giẫm ở dưới chân. Hơn nữa vị trí của hắn đang dần dần dâng lên.
Võ đạo cũng ngưng tụ xung quanh hắn.
1051 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận