"Không chỉ có thế này, ta còn phát hiện không ít"
Hồ Dương có chút đắc ý, tiếp tục mở miệng:
"Thánh Tử của chúng ta còn thường xuyên làm ra một vài động tác quỷ dị, ngoài việc tranh đấu với một số yêu thú nhỏ, thì bình thường đến trường, thậm chí đánh hoa cỏ cây cối, cảm giác...không được thông minh cho lắm.
Chốc lát bốn người đại thể đã hiểu rõ tất cả.
Thánh Tử bọn hắn nhìn thấy bây giờ, cùng với trong truyền thuyết hoàn toàn bất đồng.
Cái gì mà khát máu như điên, giết người như ngóe, quyền trấn Cửu Châu, hoàn toàn không phải như vậy.
"Có phải là người trong thành có hiểu lầm gì với Thánh Tử hay không?"
Người Thiên Ma điện nhíu mày nói.
"Một người hiểu lầm còn được, chứ không thể người nào cũng hiểu lầm. Kỳ thật thế này ngược lại càng có thể nói rõ vấn đề, tỉ như vì sao lại để Thánh Tử ở lại Thanh Thành, vì cái gì Thánh Tử rõ ràng cường đại, nhưng vẫn chưa từng xuất hiện tại ma môn, nếu như có đủ thực lực cần gì phải để người phỏng đoán?"
Ma môn Quy Nhất Nguyên nói.
Những người khác không nói gì, phát hiện lần này cực kỳ to lớn, phá vỡ tam quan.
Mấy người đi ra khỏi huyễn cảnh, mắt đối mắt nhìn nhau.
Trầm mặc một lát, tiên tử Tri Âm của Lục Dục giới dò hỏi:
"Làm sao bây giờ?"
"Trước tiên truyền tin tức về đi, cái này chưa chắc đã là chân tướng, cần xác định thêm một lượt nữa. Có điều, quả thật có thể đập tan tin đồn lúc trước, cả hai đều là tin đồn, không đến mức vị kia sẽ nhúng tay vào. Nếu như nhúng tay.."
Nam tử Thập Nhị Tịnh Đường không nói tiếp.
Tiếp sau đó không cần phải nói tất cả mọi người đều hiểu, vậy thì cái gì cũng không thể làm tiếp, cái gì cũng không thể nhắc đến.
Nhưng bọn hắn nhận được tin tức, vị kia sẽ không nhúng tay vào chuyện của tiểu bối.
Thánh Tử trong lời đồn chiến lực ở Trận Linh ngũ phẩm, không vượt qua bình thường cũng không tính là ức hiếp.
Lần này tin đồn truyền ra, chiến lực của Thánh Tử xuống đến hạ tam phẩm, bọn hắn sẽ không thể ra tay.
Đây là do một số tiền bối rút ra, trước mắt chưa từng sai lầm.
Mấy người gật đầu, bắt đầu truyền tin tức đi.
Sau khi tin tức truyền đi, mấy người định rời đi trước, ngày mai phải vào Thâm Uyên Chi Thành.
Cần chuẩn bị một phen.
Chỉ là ngay tại lúc đám người Quy Nhất Nguyên định rời đi, Hồ Dương lại đột nhiên ngây ngẩn cả người, vô cùng kinh ngạc:
"Có người tới gần ổ xà của ta, hình như là đi về phía chúng ta"
"Đạo tu?"
Có người hỏi.
"Không thể nào, một vài đạo tu cũng vô cùng khắc chế, không ở xung quanh phát sinh xung đột với chúng ta.
Nơi này vẫn là địa giới ma tu, mặc dù bọn hắn có thể tới, nhưng sẽ không dám phô trương quá mức"
Ma môn Quy Nhất Nguyên lắc đầu nói.
Thế là mấy người khác bèn để tâm, tò mò không biết người nào tới.
"Ta cảm nhận một chút"
Tiên tử Tri Âm bắt đầu thi pháp.
Một lát sau, nàng lắc đầu nói:
"Không được, hình như đối phương đã che giấu khí tức"
Che giấu khí tức, vậy thì Hồ Dương làm sao phát hiện ra được? Bốn người nhìn về phía Hồ Dương.
"Ta phát hiện ra nhờ phản ứng của linh sủng, hình như đối phương không có kinh nghiệm gì"
Hồ Dương giải thích.
Rõ ràng ẩn giấu khí tức, nhưng vẫn bị phát hiện, chứng tỏ đối phương là người mới.
Nhất thời mấy người cũng không quá để ý.
"Ở ngay phía trước, đi qua nhìn một chút"
Hồ Dương cất bước đi lên phía trước.
Bốn người còn lại do dự một chút rồi cũng đuổi theo, với tu vi Trận Linh ngũ phẩm của bọn hắn, quanh đây ít có đối thủ.
Ánh trăng chiếu xuống rừng cây, như là tấm màn bạc bao trùm mặt đất, gió nhẹ chầm chậm lộ ra hàn ý.
Người bình thường ở chỗ này tất nhiên sẽ vô ý thức kéo kín quần áo, chống lại cái lạnh.
Mà dưới đại thụ, Ma Kiếm Không Minh không chút cảm giác gì, hắn nhắm mắt dưỡng thần, im lặng không nhúc nhích.
Chung Hổ cùng Bạch Cẩm ở bên cạnh có chút do dự, đã trễ thế này rồi, Thánh Tử vẫn không hề xuất hiện, chẳng lẽ suy đoán của bọn hắn đã sai.
Tiếp đến quả thực đúng là tai họa.
Theo như bọn hắn biết, Ma Kiếm Không Minh lúc ở hạ tam phẩm cũng tu Phá Thiên Ma Thể, vì tiếp sau đó không thể dung nhập, mới đổi sang Ma Kiếm.
Có thể tai hại vẫn luôn tồn tại, đó chính là tính cách hiểu không thấu, hỉ nộ vô thường.
Khát máu cũng trong đó, tàn nhẫn chỉ là cơ bản.
Chọc vào hắn, rất ít người có kết cục tốt.
Nếu không phải tu vi khác nhau một trời một vực, bọn hắn đã sớm rời khỏi cái nơi này.
"Hi vọng đêm nay Thánh Tử sẽ ra ngoài, nếu không..."
Chung Hổ cảm thấy mình sắp không sống được lâu nữa rồi.
Bạch Cẩm cũng không còn mỉm cười, mồ hôi lạnh trên trán nàng chảy ra.
"Sư huynh, chúng ta thế này có coi là đồng sinh cộng tử không?"
Nàng đột nhiên mở miệng nói.
Chung Hổ trầm mặc một lát, gật đầu nói:
"Cũng đúng"
"Nếu như lần này mà sống sót, lần sau gặp phải nguy hiểm, sư huynh không đến bước đường cùng, có thể đừng bỏ ta lại, được không?"
Bạch Cẩm vuốt vuốt mái tóc dài, cười có chút gượng ép.
Gió thổi vù vù, tóc dài của Bạch Cẩm tung bay theo gió, mùi hương nhẹ nhàng từ mái tóc bay vào mũi Chung Hồ. Mùi thơm kỳ quái khiến hắn tin tưởng Bạch Cẩm thêm mấy phần, vừa mới định đồng ý, đột nhiên tỉnh ngộ, trầm giọng nói:
"Vậy để lần sau rồi nói"1093 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận