Rất nhanh hắn nhìn thấy Trình tỷ đi tới, nghi hoặc hỏi:
"Trình tỷ, nàng là ai vậy?"
"Thân thích nhà ta Trình tỷ vừa tới thở dài nói:
"Khóc nháo đòi tới đây làm, không còn cách nào khác chỉ có thể để nàng tới đây.
"Trình tỷ?"
Vân Tiêu tiên tử nhìn Trình tỷ, hơi than vãn:
"Vậy thì hắn không thể gọi ta là dì được, nếu không chẳng phải bối phận của ta lại lớn hơn cả Trình trưởng lão rồi?"
Chu Tự:
"..."
"Gọi ta là Vân tỷ đi Vân Tiểu tiên tử cười nói.
Hai người Trình tỷ lấy đồ ăn rồi xoay người rời đi.
Vân Tiêu tiên tử đi bên cạnh Trình tỷ, không ngừng nói gì đó.
Bộ dạng giống tiểu bối nũng nịu với trưởng bối.
"Hình như từng gặp qua ở Thập Nhị Chi Trụ Chiến, nhưng những người này sẽ thay đổi trang phục, không dễ nhận ra"
Chu Tự lắc đầu.
Lúc này một đĩa cơm được đưa lên.
Lúc ăn cơm, hắn lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Bán Tiên:
"Đại sư, bao giờ đại ca của ta có thời gian trả lời tin nhắn của ta?"
Bên kia lập tức trả lời lại:
"Chuyện này rất phức tạp, ta nói ngắn gọn. Khi nào trả tiền?"
Chu Tự sửng sốt.
Nghĩ kỹ lại, hình như quên gửi 30.000 linh thạch qua rồi.
"Ta lập tức bảo vị hôn thê của ta gửi linh thạch cho đại sư"
Xin địa chỉ xong, Chu Tự nhắn tin cho Thu tỷ.
Để nàng lấy linh thạch ở chỗ Nguyệt tỷ, sau đó gửi đi.
Năm phút sau.
Thu Thiển gửi tin nhắn tới:
"Gửi rồi"
Nhìn thấy cái này Chu Tự có chút kinh ngạc, Thiên Hạ Nhất Kiếm tông có hiệu suất thế sao?
Nghĩ rồi, hắn cũng không đẩy Thiên Hạ Nhất Kiếm tông đi.
"Nguyệt tỷ gửi như thế nào vậy?"
Hắn tò mò hỏi.
"Vừa nãy Chu Tước tỷ đến đây, đưa qua đó rồi"
Thu Thiển đáp.
Rất nhanh Thu tỷ lại gửi tin tới:
"Vừa nãy ta cùng Nguyệt tỷ đến tế đàn Thần Thái Dương, phát hiện có tiếng con gái truyền đến như ẩn như hiện, hình như bảo có người mất tích. Không phải bên Hỏa Nguyệt cốc, có thể là thế giới khác.
Thế giới khác, có người mất tích?
Tiếng con gái?
Tiểu Thái?
Vậy người mất tích là bộ xương nhỏ?
Bộ xương nhỏ đi cùng Lý Lạc Thư, Lý Lạc Thư mất tích hả?
Liên kết lại rồi suy đoán, Chu Tự có chút thảng thốt.
Không phải là không có khả năng, bởi vì vẫn luôn không có tin tức của Lý Lạc Thư.
Nhưng mà chiến lực bên thế giới đó rất thấp, với năng lực truyền kỳ của Lý Lạc Thư, không thể nào mất tích được.
Nghĩ tới đây Chu Tự không khỏi thở dài.
"Lý Lạc Thư mất tích, bạn gái hắn phải làm sao bây giờ?"
Nghe nói vẫn luôn chờ đợi, khi nào mới có thể lại thấy ánh mặt trời?
Chu Tự chưa gặp bao giờ, quả thực muốn đi làm quen một chút.
Đương nhiên, dù bạn gái Lý Lạc Thư có tốt cũng vô dụng.
Người mình thích từ đầu đến cuối chỉ có Thu tỷ.
Đi làm cũng đều mong về sớm một chút. Nhìn thấy Thu tỷ là một chuyện khiến người ta rất vui vẻ.
Sau đó hắn vô thức trả lời một câu:
"Thu tỷ, ta nhớ ngươi lắm.
Điện thoại rung lên, Thu tỷ gửi một tấm hình tự chụp tới.
Là ở cửa ra vào chợ rau.
"Tối nay làm đồ ăn ngon cho ngươi"
Thu tỷ trả lời, cuối cùng lại thêm một câu:
"Ta cũng nhớ ngươi."
Thấy vậy, Chu Tự bất giác nở một nụ cười.
Nhưng hắn lập tức ngừng lại, đang ăn cơm ở bên ngoài, bị người ta nhìn thấy sẽ rất ngại.
Sau đó hắn ăn thật nhanh, mau mau chóng chóng rời khỏi đó.
Cứ cảm giác có người đang cười nhạo hắn.
Thu tỷ hại người ta quá.
Ăn xong, trả tiền, Chu Tự trở về thư viện.
Tô Thị vẫn đang ngồi ở quầy trực ban.
"Trưa nay Tam lão bản ăn cái gì?"
Chu Tự thuận miệng hỏi.
"Hamburger."
Tô Thi cười đáp.
Lúc này nàng đột nhiên nhìn thấy một người đi tới sau lưng Chu Tự, lập tức đứng lên niềm nở cười nói:
"Vân tỷ, ngươi muốn làm gì, ta giúp ngươi"
"Không cần, vứt rác thôi"
Vân Tiêu tiên tử xách túi rác đi ra ngoài.
Chu Tự hơi nghi hoặc, chẳng phải trong thư viện cũng có thùng rác hay sao?
Có thể là mới tới nên không biết.
"Lần trước đến chỗ Vân tỷ, nàng cho ta cùng Nguyệt tỷ rất nhiều đồ"
Tô Thi vui vẻ nói.
Hóa ra là tết bọn hắn đến chỗ những người này à, Chu Tự cũng không thèm để ý.
Sau khi đuổi Tam lão bản đi, Chu Tự ngồi xuống chỗ quầy hàng, bắt đầu đọc sách.
Đến giờ Bán Tiên vẫn không trả lời, không biết ra sao.
Hắn nhân lúc nhàn rỗi lấy sách quý ra, qua phó bản cộng thêm còn một manh mối nữa cũng có thể bỏ vào thử một chút.
Lật trang phó bản kia ra, Chu Tự không nhìn thấy gì cả, cửa vào phó bản cũng đã mất đi hiệu lực.
Không nhìn thấy trí giả, cũng không thể đánh quái.
Sau đó Chu Tự lấy mảnh lá cây kia ra.
Ngay sau đó, lá cây dung nhập vào trong cuốn sách.
Lúc này cuốn sách bắt đầu lật qua từng trang.
Cuối cùng dừng lại ở một trang sau trang phó bản, trang sách trống không dần dần xuất hiện văn tự.
"Mở ra trang này chứng tỏ ngươi đã đến gần thành công một bước lớn. Ngươi đoán ngươi còn cần bao lâu mới có thể chạm đến vị trí của thần? Trong quá trình tìm kiếm báu vật ngươi có thấy vui không? Lần tiếp theo có lẽ ngươi sẽ có thể đạt được càng nhiều thứ hơn. Kích động không? Vậy thì hãy mau đi tìm kiếm đầu mối mới, đuổi theo dấu chân ta đã từng đi qua. Sự tồn tại của ta phù hợp với sự phát triển của trời đất, ta đến phù hợp với dấu vết của lịch sử, không nói gì, không nhìn thấy, không cảm nhận. Ta chính là Hỉ Cố Lộng Huyền Hư, Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần. - Hỉ Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần 1138 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận