Lúc này ánh nhìn lên cây, một cái cây đen xì, đang dần dần dâng lên từ trong hồ. Bên trên có rất nhiều quả, tất cả đều cùng một màu đen xì, trông có vẻ không ngon. Nhưng Quang thủ không quan tâm, Lý Lạc Thư cũng vậy.
Họ đều đang đợi, đợi quả chín hoàn toàn.
"Tại sao ngươi không bỏ chạy?"
Lý Lạc Thư hiếu kỳ nhìn Quang thủ.
"Ngươi cảm thấy các ngươi vô địch hả?" Quang thủ hỏi lại.
"Đại ca ta đã đến tận cuối đạo, dù các ngươi lợi hại thế nào, chắc hẳn cũng không phải là đối thủ của hắn"
Lý Lạc Thư nghiêm túc nói. Sự cường mạnh của thực lực tận cuối đạo không thể tưởng tượng nổi. Những người này không có phần thắng.
"Còn chưa ra tay, ai thắng ai thua còn chưa chắc, chúng ta lại không phải đến để đánh sống đánh chết. Quang thủ nhìn chằm chằm đối phương nói. Lý Lạc Thư gật đầu, đối phương nói cũng có lý. Họ vốn không phải liều mạng ngươi chết ta sống, mà đến để tranh quả, xem ai cướp được nhiều hơn.
"Người đã chuẩn bị gì rồi?"
Tai Họa cũng cảm thấy rất hiều kỳ.
"Đến lúc đó sẽ biết"
Quang Thủ trả lời.
Trong thành phố duy nhất có ánh sáng của hồ Khô Tịch.
Đám người Chu Tự xuất hiện trong thành. Vừa xuất hiện, xung quanh đã có người nhìn qua. Da thịt họ lở loét, cơ thể mang mùi chết chóc. Kể cả hồi phục mấy tháng, vẫn chưa thể trở lại bình thường. Chu Tự rất cảm khái, tộc Đọa Linh thực sự sống không giống con người.
Lúc này một ông lão nhìn Thu Thiển, có chút chấn kinh. Đây chẳng phải là cô gái có thần lực mà lúc trước ông ta gặp ở Thanh Thành ư? Sau đó chỉ vì nói cho biết dãy núi, họ trực tiếp bị diệt luôn.
Thật đáng sợ.
Ngay lập tức, hắn biết không chọc vào được những người này liền bảo mọi người tránh ra, đừng chặn đường.
"Họ rất thân thiện.
Chu Tự nói, lại không đến hỏi thăm. Phải biết rằng hắn không bảo Hầu Trâm thông báo cho người ở đây.
"Cảm giác hơi kỳ lạ.
Chu Ngưng Nguyệt nhìn trời cao nói:
"Hình như bên trên có thứ gì đó.
"Thứ gì?"
Chu Tự ngẩng đầu hỏi.
"Không nói rõ được.
Chu Ngưng Nguyệt lắc đầu. "Tại sao ta không nhìn thấy?"
Thu Thiển nhìn bầu trời.
"Tại vì thế giới trong mắt ta với với khác ngươi.
Chu Ngưng Nguyệt ăn trái cây đi về phía trước.
Thành Minh Vũ.
Hồ Khô Tịch, phong địa của Hầu Trầm.
Hôm nay có mấy người bình thường đến nơi này, khiến người dân trong thành hơi bất ngờ, thỉnh thoảng lại có người lén nhìn họ. Đã từ rất rất lâu không nhìn thấy nhiều người có dáng vẻ bình thường ở nơi này rồi. Sau này bọn họ cũng có thể như vậy.
"Nơi này có gì ăn không?"
Chu Ngưng Nguyệt chịu đựng ánh mắt người xung quanh, tỏ vẻ mặt như không có gì. Là Thánh Nữ Ma Đạo, hồi nhỏ ra ngoài nàng cũng có một đống người vây quanh. Chút người này có là gì? Vô cùng bình thường. Chu Tự cảm thấy hơi kỳ lạ, hắn rất ít khi bị như vậy. Thời còn đi học cũng không như vậy. Nói đến đi học, lúc đó thực sự là vô lo vô nghĩ, một lòng nghĩ đến học hành, sau đó buổi tôi đi trừ hại cho dân. Hoàn toàn không cần nghĩ đến việc khác.
Bây giờ không những phải đi làm, buổi tối về còn phải suy nghĩ có phải nên có con không, có con rồi, còn phải nghĩ đến tiền sữa bột sau này. Không còn vô lo vô nghĩ như thời còn trẻ.
Còn Nguyệt tỷ thì như trẻ con, vô lo vô nghĩ, có người nuôi nàng rồi mà. Nhưng ở bên Thu Thiển, hắn lại cảm thấy như vậy rất tốt. Chủ yếu là Thu Thiển quá tốt, cho hắn chọn, hắn cũng không muốn chọn vô lo vô nghĩ. Sau này còn nhiều ngày tháng vô lo vô nghĩ mà, bỏ lỡ Thu Thiển thì thật đáng tiếc. Hắn không cần người tốt hơn, chỉ cần Thu Thiển là được.
Thu Thiển nghiêng đầu nhìn Chu Tự, vẻ mặt khó hiểu:
"Ngươi đang nghĩ gì thế?"
"Đang nghĩ Thu Thiển vẫn là tốt nhất"
Chu Tự bừng tỉnh cười nói.
"Ngoại trừ xinh đẹp một chút, nấu ăn ngon một chút, giống vợ hiền một chút, coi ngươi là vũ trụ, thì Thu Thiển có điểm nào tốt?"
Chu Ngưng Nguyệt quay đầu nhìn Chu Tự hỏi.
"Thu Thiển cao hơn một mét sáu, cao hơn Nguyệt tỷ.
Chu Tự nói.
"Ta mới tám tuổi, nếu thấp hơn ta, thì nàng phải làm thế nào?"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Nguyệt tỷ ba mươi tuổi rồi?
Thu Thiển nghiêm túc nói.
"Đợi ta lớn lên rồi, còn đẹp hơn Thu Thiển, dáng người cũng thon thả hơn Thu Thiển, cũng cao hơn Thu Thiển.
Chu Ngưng Nguyệt tự hào nói.
"Thu Thiển lấy chồng rồi, còn Nguyệt tỷ thì sao?"
Chu Tự hỏi ngược lại.
"Nguyệt tỷ tám tuổi, còn bé, không gả đi được.
Thu Thiển giải thích nói.
Chu Tự ồ một câu:
"Thì ra là vậy"
Chu Ngưng Nguyệt quay đầu tiếp tục đi về phía trược, không thèm để ý người phía sau.
"Bên đó bắt đầu chưa?"
Thu Thiển quan sát xung quanh:
"Chúng ta phải đợi ở tòa thành này à?"
"Ùm."
Chu Tự gật đầu:
"Chốc nữa phải đánh với quang thủ, ta cảm thấy chắc chắn hắn đã có sự chuẩn bị. Lần chúng ta cũng đều gặp phải hắn, lần này ta đã chuẩn bị rất kỹ, chắc chắn hắn cũng chuẩn bị. Bất kể thế nào, ta cũng phải cho hắn trở về tay không.
"Tiến vào tận cuối của đạo, không phải là sẽ thắng chắc à?"
Thu Thiển hỏi.
"Nếu tiến vào ta chỉ có thể ra một chiêu, không thắng thì thua.
Chu Tự nói.
Tiêu hao quá nhiều, không cần thiết thì hắn cũng không muốn vào.
1104 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận