Trong thư viện, Tô Thi đang ngồi với vẻ mặt vô cùng nghi ngờ.
Vân Tiêu Tiên Tử lại đột nhiên nhìn về phía không trung.
Nàng nhíu mày:
"Đại đạo xuất hiện hỗn loạn, hơn nữa có một bóng người xuất hiện trong đại đạo. Sao lại thế được?"
Ngay sau đó, tiếng sấm vang lên giữa trời trong, mây đen bắt đầu cuồn cuộn.
Một cảm giác áp bách khó hiểu giáng xuống từ trên không trung, như một ngọn núi lớn đè xuống.
Trong nháy mắt, mấy người Trình tỷ chạy ra ngoài.
Minh Nam Sở cũng cầm điện thoại vội vàng bước nhanh ra.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Trình tỷ hỏi.
Vân Tiêu Tiên Tử đã đứng ở cổng, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt mang theo chút hoảng sợ.
Trình tỷ cũng đột nhiên nhìn về phía chân trời, trong đôi mắt nàng phản chiếu một bóng người.
Bóng người này đứng sừng sững trong hư không, chỉ mỗi bóng lưng thôi cũng khiến người ta chùn bước.
"Các ngươi đang nhìn gì vậy?"
Hàn Tô tò mò hỏi.
Vân Tiêu Tiên Tử nhìn họ một chút, sau đó vung tay lên. Nàng đưa mọi người xung quanh vào đạo của mình.
Trong lúc nhất thời, họ đều thấy được điểm cuối cùng của đại đạo có một vị nam tử đang đứng.
Hắn đưa lưng về phía ba ngàn đại đạo, chân đạp Thông Thiên Chi Lộ.
"Có người xuất hiện ở điểm cuối của đại đạo, nhưng lại không biết vì sao hắn lại xuất hiện ở đó"
Vân Tiêu Tiên Tử nói với vẻ khó mà tin được.
Cùng lúc đó, bên trong đại đạo truyền tới tiếng nói, như đạo pháp của hắn vang vọng luân hồi.
"Người ngộ đạo nơi đây, mở mắt ra nhìn thấy bóng dáng ta trong đại đạo"
Ầm!
Uy áp hạ xuống, ba ngàn đạo pháp hiển lộ rõ ràng.
Thiên địa đại đạo sụp đổ, một con đường mới hiện ra dưới chân hắn.
Mà đám người Tô Thi nghe vậy, lại có máu tươi chảy từ lỗ tai ra.
Đôi mắt như mất đi ánh sáng.
Họ ôm chặt đầu, khó chịu như đang phải nhận sự xung kích nào đó.
"Đây thật sự là Chu Tự sao?"
Tô Thi có chút khó thể tin được.
Có hắc hóa cũng không đến mức này chứ?
Cùng lúc này, trong một chung cư ở Thanh Thành, Thần Vận Mệnh đang nhìn tất cả mọi thứ diễn ra.
Hắn cảm thấy vận mệnh đang trêu đùa mình.
Từ lúc tu chân giả xuất hiện, vận mệnh vẫn luôn trêu đùa hắn.
"Đến cùng hắn là ai? Vì sao hắn có thể đi tới tình trạng này chứ?"
Khóe mắt Thần Vận Mệnh đang chảy máu, hắn không nhìn được.
Tất cả vận mệnh đều sụp đổ xung quanh người kia.
Thị trấn Thanh Bắc bên ngoài Thanh Thành.
Loảng xoảng!
Thìa trong tay Liễu Nam Tư rớt xuống đất.
Nàng nhìn bầu trời trước mặt, trong đôi mắt để lộ sự rung động trước nay chưa từng có.
Một lúc lâu sau, nàng mới tự lẩm bẩm:
"Làm gì có ai nhìn ba ngàn đại đạo lại trực tiếp trở thành điểm khởi nguồn của đạo chứ? Lại có ai có thể trở thành điểm cuối của đạo? Sao hắn nghĩ được vậy? Lại còn đã thành công rồi"
"Đại đạo thiên thành?"
Chu Nhiên nhìn thoáng qua bầu trời cao, hắn nhìn bóng người trong đại đạo mà cảm giác được sự rung động:
"Đại đạo thiên thành giải thích như thế à? Đây là lần đầu tiên ta biết, lúc ta còn trẻ cũng không chơi như thế.
Liễu Nam Tư nhặt thìa lên, sau đó nhìn về phía trần nhà mà nói: "Thực lực bây giờ của con trai đại khái nằm ở mức nào?"
"Không xác định được, mặc dù khái niệm này khá cao minh, nhưng không có nghĩa là chiến lực vô song. Ví dụ như Trí Giả, mặc dù hắn rất lợi hại ở một vài phương diện, nhưng nếu đánh chính diện thì cũng chỉ được bằng Thanh Long"
Chu Nhiên lắc đầu nói.
"Nhưng Trí Giả đã sống lâu như thế rồi, đi qua biết bao thời đại nhưng vẫn có thể sống rất tốt"
Liễu Nam Tư nói.
"Đúng vậy, rất khó để tìm được hắn. Ngay cả tên họ Tô kia cũng không tìm được, chứ nói gì người khác.
Chu Nhiên ngừng một lát, hắn nhìn xuyên qua trần nhà, hướng mắt về phía không trung rồi nói tiếp:
"Muốn biết thực lực của tiểu tử này như thế nào thì phải xem hắn ra tay. Đúng lúc bên kia có một cường địch, xem có đánh nhau không"
"Lão Chu sao thế?"
Có người trong quán ăn cất tiếng hỏi.
"Không sao, con trai ta gọi tới. Có vài vấn đề nhỏ, không lên món được rồi. Những món chưa lên ta cũng không làm nữa, các ngươi ăn tạm đi, xem như bọn ta mời"
Chu Nhiên đáp lại.
"Xảy ra chuyện à? Có cần giúp gì không?"
Có người đột nhiên hỏi.
"Không sao, không phải chuyện gì to tát, chắc cũng sắp xong rồi.
Liễu Nam Tư vừa cười vừa nói.
"Vậy thì được, các ngươi cứ làm việc đi Một người trung niên đáp.
Lúc này ánh mắt của Liễu Nam Tư và Chu Nhiên lại hướng về nơi đó.
Đạo Tông Thiên Vân.
Cơn gió đại đạo gào thét, vạn vật chấn động.
Toàn bộ Đạo Tông Thiên Vân đều phải gánh chịu áp lực lớn lao.
"Đạo ta thiên thành?"
Lúc Tô Trần nghe thấy giọng nói kia thì đứng phắt dậy.
Hắn cảm nhận được bất ngờ trước nay chưa từng có.
"Ta chưa từng nghĩ tới việc này, ta cho rằng hắn sẽ lĩnh ngộ được gì đó, ví dụ như đại đạo chân ma hay đại loại thế...Nhưng lại không ngờ rằng hắn lại muốn trở thành điểm khởi đầu của đại đạo, để thiên địa tự thành đại đạo vì hắn. Ta còn cho rằng sau khi nhìn thấy Đạo Tử thì đã không còn ai lóa mắt hơn hắn. Bây giờ xem ra, là ta sơ suất rồi"
Tô Trần lắc đầu tự giễu nói.
"Có phải là bên đó sắp đánh nhau không?"
Liễu Bắc Uyển hỏi.
"Không biết, nhưng đúng là có thể nhìn thấy bóng người Chu Tự trong đại đạo. Đúng như những gì hắn nói, lúc này người ngộ đạo mở mắt ra là có thể nhìn thấy bóng dáng hắn trong đại đạo"
Tô Trần cảm thấy có chút kinh thế hãi tục.
1125 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận