Tôi đã bảo Mạnh Doanh ở lại trong đội ngũ của Long Dương để âm thầm chú ý hành động của Long Dương.
Suốt cả chặng đường tới đây, Mạnh Doanh không nói nhiều lắm, không dễ bị hoài nghi. Bây giờ anh ta mang đến tin tức này cho chúng tôi, tất cả mọi người đều giật mình không thôi.
“Long Dương đúng là to gan, dưới đáy sông đều là quỷ nước, còn cả chiếc quan tài bí ẩn kia nữa, thế mà anh ta cũng dám nghĩ tới chuyện đi vào hang đá!” Tôi không ngờ Long Dương lại điên cuồng đến thế.
“Xem ra anh ta không nhịn được nữa rồi! Tên này không ngốc đâu, thấy những chuyện xảy ra ở đây nên cũng đoán được rằng bí mật của thôn Tiểu Ngư nhất định có liên quan đến cái hang đá tà dị kia, bởi vậy mới định ra tay trước!” Vương Lỗi cười hì hì nói: “Như vậy cũng hay, để tên đó đi thăm dò trước cho chúng ta, cũng cho gã nếm thử cảm giác làm chim đầu đàn một lần!”
Tử Long cũng cười, hỏi: “Anh Mạnh, sao Long Dương lại ra quyết định như thế?”
Mạnh Doanh liếc mắt nhìn qua căn nhà của thằng bé Hoàng, thấy không có ai, anh mới bắt đầu kể: “Ban ngày, lúc bọn tôi đi thăm dò mấy ngọn núi chỗ khúc sông dữ, anh ta đã cảm thấy có điều bất thường, cảm thấy hang đá trong ngọn núi phải có thứ gì đó! Anh ta đã đút tiền cho hai người dân trong thôn, hai người đó nói cho bọn tôi biết, hang đá đó là cấm kỵ trong thôn Tiểu Ngư bọn họ. Bình thường không có ai dám vào trong. Chỉ là mỗi năm, khi đến rằm tháng bảy, Thủy gia và ông trưởng làng sẽ đến đó một chuyến, nói là để cầu phúc cho làng chài! Long Dương nghe đến mấy câu này, cho nên mới quyết ý muốn đi. Đúng lúc hai người dân này lại là hai người biết bơi tốt nhất trong thôn!”
“Nói vậy là Long Dương muốn động thủ rồi. Cái quan tài dưới đó đã kéo ông trưởng làng vào trong hang đá! Chẳng sớm thì muộn cũng phải đối mặt mà thôi, chúng ta hãy bám theo!” Nói tới đây, tôi lại hỏi Mạnh Doanh: “Anh Mạnh, Long Dương định ra tay lúc nào?”
“Sáng mai, khi trời vừa sáng!” Mạnh Doanh trả lời.
“Được!” Tôi khẽ gật đầu, nói: “Vậy chúng ta ở đây chờ, sáng mai ra tay cùng lúc với bọn họ. Bây giờ cũng muộn rồi, mọi người đều nghỉ ngơi một chút đi. Thứ trong hang đá chắc chắn rất khó đối phó!”
Quyết định xong xuôi, chúng tôi cũng không về nhà mà nghỉ ngơi ngay dưới gốc cây đa. Chúng tôi mới vừa ngủ hơn một tiếng thì trời đã sáng rồi.
Sau khi tỉnh dậy, tôi liếc mắt nhìn trong làng trước, thế nhưng nhà nào nhà nấy vẫn đóng chặt cửa, không có một bóng người đi ra, hẳn là tất cả mọi người đều trốn trong nhà.
Đám người Long Dương đã đến, ai nấy đều vác bao lớn bao nhỏ, võ trang đầy đủ, đi trước bọn họ là hai người trẻ tuổi trong thôn. Hai người này còn dắt theo bốn con chó mực.
Sau khi nhìn thấy chúng tôi, Long Dương hờ hững nói: “Bọn tôi muốn vào trong hang đá, nếu mấy người sợ thì có thể chờ bọn tôi ở trên!”
Tôi không hề tỏ ra giận dữ, cười đáp: “Chúng ta là một nhóm, đều vì một mục đích chung, cùng đi thôi!”
“Hừ!” Long Dương hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ mặt khinh thường, “Chỉ cần mấy người nhớ kỹ mình đến đây để làm gì là được, cũng đừng giở trò. Nếu không, tôi không làm gì thì bộ phận đặc biệt cũng sẽ cho mấy người lãnh đủ đấy!”
Quăng câu này lại xong, Long Dương đi thẳng đến bên bờ sông. Chúng tôi không để ý đến anh ta, trong lòng ai nấy đều cố nhẫn nhịn, rồi sẽ có lúc thằng cha này phải cầu xin người khác.
Đi tới bên bờ sông, sương mù trên mặt sông vẫn chưa tan hết. Ánh mặt trời chiếu xuống từ đỉnh núi, khiến mặt sông Long Ngâm sáng lấp lánh, như được vẩy một lớp ánh sáng vàng lên mặt sông vậy.
Hầu hết những con thuyền đánh cá của làng chài đều đậu ở bên bờ, có lớn có nhỏ. Sau khi chọn hai chiếc thuyền đánh cá tương đối lớn, lúc này chúng tôi mới di chuyển xuống khúc sông dữ ở dưới hạ du.
Mấy người chúng tôi vẫn ở cùng một thuyền, trên thuyền của Long Dương có thêm bác Diệp và Diệp Chu Tinh, còn có cả bốn con chó mực kia nữa.
Tôi để Y Y ở lại trên bờ chăm sóc cho thằng bé Hoàng, dù sao cũng không ai biết trước được độ nguy hiểm của hang đá dưới kia.
Nước sông chảy rất xiết, bởi vì di chuyển về phía hạ du nên tốc độ của thuyền rất nhanh. Chưa đến mười phút chúng tôi đã đi đến phạm vi của khúc sông dữ.
Kỹ thuật chèo thuyền của hai người kia khá tốt. Sau khi bảo bọn họ chậm lại, Long Dương bắt đầu quan sát chín đỉnh núi trùng điệp ở phía trước.
Ánh mặt trời đang bị che khuất nên hiện giờ trông rất âm trầm. Hang đá bên trong ngọn núi này như một cái miệng khổng lồ, nuốt gọn nước của sông Long Ngâm.
Lúc nước sông chảy ra từ một bên khác thì lại bị một hang đá của đỉnh núi khác nuốt vào, cứ thế chuyển hướng qua lại, vừa hay hình thành mười tám khúc ngoặt sông.
Từ cái hang đá còn có sương mù lạnh lẽo toát ra.
“Gâu… Gâu…”
Điều kỳ lạ là ngay vào lúc chúng tôi đang từ từ đến gần hang đá, bốn con chó mực ở trên thuyền bỗng sủa một cách điên cuồng.
Tiếng sủa rất gấp gáp, giống như là đang khóc, khiến người nghe khó chịu trong lòng. Chó có thể nhìn thấy thứ không sạch sẽ, sủa càng dữ thì chứng minh rằng thứ ở bên trong càng khủng khiếp.
Tôi còn đang suy nghĩ thì nhìn thấy Long Dương phất tay, nói to: “Cà Lăm, ra tay!”
“Được… Được rồi!” Cà Lăm khẽ gật đầu, cầm dây thừng rồi nhấc một con chó mực lên, đâm phắt con dao vào cổ con chó.
Chúng tôi nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, Cà Lăm buông dây thừng ra, con chó mực này rơi tùm xuống sông Long Ngâm.
Chó biết bơi, sau khi rơi xuống nước thì nó điên cuồng muốn bơi lên trên. Thế nhưng nó càng giãy giụa thì máu ở cổ chảy ra càng nhiều hơn.
Chỉ sau một hai phút, máu chảy ra từ cổ con chó mực đã nhuộm đỏ nước. Máu chó mực chảy vào trong hang đá theo nước sông, xác con chó mực cũng bị cuốn vào theo.
Nói đến cũng lạ, sau khi máu chảy vào hang đá, sương mù ở trong đó có vẻ nhạt hơn rất nhiều, nhưng chúng tôi vẫn không thấy rõ được tình hình trong hang đá, trước mắt vẫn chỉ có một màu đen.
“Xuất phát!” Thấy thế, Long Dương hô lên, thuyền của bọn họ vào trong hang, thuyền của chúng tôi theo sát phía sau. Mới vừa vào trong, Long Dương lại cho Cà Lăm giết một con chó khác rồi ném xuống sông.
Máu chó mực có thể trừ tà, tác dụng mạnh hơn lá bùa khi ở trong nước. Mà sau khi chúng tôi vừa và trong, bóng tối lập tức bao phủ.
Tất cả mọi người bật đèn pin cầm tay lên, mười mấy chiếc đèn pin cùng soi vào trong, soi sáng hang đá.
Đây là một không gian rất lớn, ngọn núi hoàn toàn rỗng, hai bên vách đá đâu đâu cũng có kỳ quan hình thành từ thạch nhũ. Cầm đèn pin chiếu lên trên thì có thể nhìn thấy những chiếc thạch nhũ đang rũ xuống, giống như những mũi châm sắc bén, đồng loạt nhắm thẳng xuống đầu chúng tôi.
Trong hang đá này rất ẩm ướt, cũng rất lạnh lẽo, lúc chúng tôi nói chuyện còn có âm vọng lại.
“Gâu… Gâu…” Mà ngay vào lúc tất cả mọi người đều đang quan sát hang đá này, hai con chó mực còn lại đột nhiên gào lên ầm ĩ như phát điên.
Tôi chiếu đèn qua thì thấy hai con chó sủa lên ầm ĩ với mặt nước, mà lông trên người chúng đã dựng đứng cả lên.
Sau khi sủa ầm ĩ một trận, chúng lại sợ đến mức co người về sau, giống như đã bị dọa cho mềm chân, nằm bẹp trên boong thuyền, thậm chí còn tè cả ra.
Tôi thấy sự thay đổi của hai con chó mực, trong lòng cũng sợ hãi không thôi, bèn nhắc nhở: “Mọi người cẩn thận, trong đây có thứ gì đó, sợ là khó đối phó đấy!”
Tôi vừa lên tiếng, âm vọng lại lập tức vang lên trong hang đá, thật lâu vẫn chưa thôi. Mà tất cả mọi người cũng cảnh giác quan sát xung quanh. Trong hang đá đâu đâu cũng có trụ đá nhô lên từ đáy sông, hai chiếc thuyền của chúng tôi gần như bị đặt ngang giữa đống trụ đá, để tránh lao xuống dưới.
Ai nấy đều không nói gì, đèn pin soi lung tung khắp nơi, trong nước, vách hang đá và đỉnh hang đều có ánh sáng phản chiếu lại.
Mà hai con chó mực kia đã sợ đến mức không dám nhúc nhích. Chúng nó chỉ nằm đấy kêu ư ử, nghe có vẻ rất thê thảm, cũng rất bi thảm.
Mấy phút sau vẫn không có chút động tĩnh nào. Tôi vẫn luôn nhìn vào chỗ tận cùng của hang đá, vách đá chỗ đó trông rất dày, hẳn là nằm rất gần ngọn núi.
Tôi quan sát rất cẩn thận, định xem thử bên trong có con đường ngầm nào không. Thế nhưng tôi nhìn một lúc mà vẫn không có bất kỳ phát hiện nào. Tôi nghĩ thầm, chắc nơi này không phải chỗ đấu pháp năm đó, dù sao cũng không thể đứng trên đám trụ đá này để đấu pháp đâu nhỉ!
“Không hay rồi, thuyền đã bị quỷ giữ chặt!” Mà đúng lúc này, một người chèo thuyền đột nhiên hô to.
Chúng tôi nghe mà sợ hết hồn, đều nhìn về phía hai người bọn họ. Hai người không ngừng thay đổi hướng thuyền bằng cây sào tre, nhưng cho dù hai người cố gắng thế nào, hai chiếc thuyền vẫn không nhúc nhích, giống y như hiện tượng mà tôi gặp phải khi cứu thằng bé Hoàng trước đó.
“Cà Lăm, tiếp tục đi!” Long Dương hô lên trước, Cà Lăm bèn giết nốt hai con chó mực còn lại rồi ném xuống sông.
Máu tươi vừa vẩy xuống nước, hai con chó mực này còn chưa kịp kêu to giãy giụa, đột nhiên đã bị kéo đi.
Cảnh này khiến tất cả mọi người nhìn thấy đều giật mình. Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, chỗ con chó mực kia bị kéo xuống đột nhiên hiện ra một xoáy nước khổng lồ.
Xoáy nước xuất hiện rất đột ngột, theo lẽ thường thì với dòng sông chảy xiết như thế này sẽ không xuất hiện xoáy nước. Tôi thấy tình hình không đúng, định bụng bảo bọn họ rút đi trước.
Thế nhưng tôi còn chưa kịp nói gì, ở giữa xoáy nước đột nhiên xuất hiện một tấm bia mộ. Tấm bia mộ này rất dày, nhưng lại như là rất nhẹ, cho nên nó cứ nổi giữa vòng xoáy chứ không chìm xuống.
Tôi tập trung nhìn qua, lúc này liền hít vào một hơi. Chỉ thấy trên mộ bia này lập tức xuất hiện ba chữ lớn có màu đỏ như máu, Bia Trấn Hồn!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận