Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 28: Cảnh tượng tàn nhẫn

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:19:47
Khi nghe Chu Bát Tự nói lão ta có thể tồn tại như người sống, tôi lập tức cho rằng lão ta không phải người nên nhìn xuống cái bóng của lão theo bản năng.
Nhưng kì quái là bóng của lão ta vẫn hiện trên mặt đất, vậy đâu có phải là quỷ?
Tôi đang nghi hoặc thì Triệu Tử Long lại nhỏ giọng giải thích cho tôi: “Sơ Cửu, lão ta không phải người sống hoàn toàn. Anh không cảm nhận được dương khí trên người lão, lão chỉ là một cái xác sống. Lão đã chết từ lâu nhưng không biết vì sao lại biến thành xác sống. Nếu anh đoán không lầm thì nhất định có liên quan đến những cái xác trong chum nước!”
Lúc Triệu Tử Long đang giải thích, tôi thấy Tả Âm và Hữu Dương đã bắt đầu chuẩn bị.
Chu Bát Tự thì chống gậy đi tới bên cạnh quan tài mẹ tôi. Lão nhẹ nhàng vuốt ve nắp quan tài, tự nói một mình: “Người sư huynh kia của ta thật đúng là to gan. Có lẽ huynh ấy đã biết thân phận của cô từ lâu rồi, không chỉ không tiễn cô đi mà còn to gan lớn mật giấu cô trong nhà. Thẳng thắn mà nói, ta rất bái phục huynh ấy, chấp nhận để con trai ruột của mình bị cắm sừng, để cô sinh ra Lý Sơ Cửu. Cũng coi như là báo ứng, Lý lão nhị và Vương Tiểu Long kia đến cửa hàng quan tài của ta uống rượu, nói ra chuyện này còn tiết lộ tên của sư huynh ta. Cô biết không, chính sư huynh của ta đã biến ta thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này. Ta tìm huynh ấy nhiều năm như vậy, không ngờ huynh ấy lại trốn ở đây. Nói đến còn phải cảm ơn cô đấy, nếu không có cô thì ta vĩnh viễn đã không thể tìm được huynh ấy để báo thù. Cô yên tâm, sau này cô theo ta, ta sẽ khiến cô ngày càng lợi hại, ha ha…”
Khi nghe xong lời này, tôi như bị sét đánh, mãi cũng chưa lấy lại được tinh thần. Tôi có nằm mơ cũng không ngờ rằng, chuyện này là do cha tôi gây ra.
Nếu như cha không đi uống rượu với Vương Tiểu Long thì sẽ không nói ra chuyện của mẹ tôi, lại càng không gây ra cái kết cục cửa nát nhà tan như ngày hôm nay.
Trong lòng tôi muốn hận, nhưng lại không hận nổi. Có thể đây chính là số mệnh.
Triệu Tử Long thấy tôi khó chịu nên vỗ vai tôi an ủi. Tôi cười lắc đầu, tỏ ý mình không sao.
Mà khi đó, tôi lại thấy Tả Âm châm một cây nhang màu đen. Hắn đưa nhang qua lại dưới mũi những người nâng quan tài, để cho họ hít khói nhang.
Lúc này tôi thấy tinh thần của những người nâng quan tài lại càng mơ hồ, hoàn toàn giống như mất hồn, không có tý biểu cảm nào.
Chờ đến khi tám người nâng quan tài hít hương nhang đen xong, Hữu Dương tiếp tục lấy ra một cái đầu lâu màu đen, trên đỉnh đầu lâu cũng cắm một cây nhang đen. Sau đó, gã cầm một chiếc xương đùi gõ lên cái đầu lâu này.
Âm thanh vọng ra từ đầu lâu rất trầm, Hữu Dương bắt đầu niệm vài câu chú tôi nghe không hiểu. Mấy giây sau, chuyện tà ma bắt đầu xảy ra.
Những người hít nhang đen như tượng gỗ đi tới bên cạnh năm cái lu nước ngâm xác, trong tay mỗi người đều cầm theo một con dao rựa.
Bọn họ duỗi đầu ra ngay phía trên miệng lu, tay cầm dao rựa chậm rãi giơ lên, sau đó tất cả đều chém phập vào cổ mình.
Khi thấy cảnh tượng này, tôi sợ đến mức suýt nữa đã hét lên. Nếu không phải tôi kiềm chế được thì có lẽ đã bị Chu Bát Tự phát hiện.
Không riêng gì tôi, ngay cả Triệu Tử Long cũng khiếp sợ ra mặt. Cảnh tự sát thế này thật sự khiến người ta hoảng sợ, nỗi sợ này càng thêm khắc sâu, còn sợ hơn cả thấy quỷ.
“Đó là nhang mê hồn, dùng để khống chế ý nghĩ của người khác. Những thủ đoạn này của Chu Bát Tự chắc đều là những pháp thuật đen của Miêu Cương. Cmn, thủ đoạn cũng quá là tàn nhẫn, thực sự còn không bằng súc sinh!” Triệu Tử Long rất phẫn nộ, dùng cả từ thô tục để mắng chửi.
Mà tôi vẫn đang nhìn chằm chằm vào những người bị khống chế để đi tự sát. Máu của họ từ cổ họng phun tung toé vào trong lu, hoàn toàn có thể nói là máu đổ như mưa trút.
Cả người họ co giật dữ dội. Tôi không nhìn rõ mặt của họ, nhưng có thể thấy, họ rất đau đớn.
Thân thể họ đã bị Hữu Dương dùng tà thuật khống chế nên không thể ngã ra sau. Tay họ cứng đờ chống lên miệng lu, dùng hết sức để cho toàn bộ máu của mình chảy vào trong lu.
Mãi cho đến phút cuối họ mới tỉnh lại. Cơ thể họ đột nhiên bật thẳng lên, tay bụm chặt lấy cổ mình nhưng máu vẫn tràn ra khỏi kẽ tay.
“Tôi không… không muốn… chết… chết…” Chỉ vùng vẫy được vài giây, cả người họ liền nặng nề ngã xuống đất. Mắt họ trợn trừng, cơ thể co giật mạnh vài cái rồi duỗi thẳng ra. Họ đã chết hẳn.
Tôi hoàn toàn đờ đẫn, thủ đoạn này quá tàn nhẫn, trong lòng tôi ngoài sự khủng hoảng ra còn có cả sự phẫn nộ. Lũ súc sinh này, tôi nhất định sẽ khiến bọn chúng trả giá gấp bội.
Mà sau khi những người cắt cổ ngã xuống, tôi lại chú ý tới sự khác thường trong mấy chiếc chum. Mặt nước phẳng lặng đột nhiên dần dần sôi sục lên. Hình như bên trong có thứ gì đang động đậy!
Nhưng trong mấy cái chum này đều đang ngâm xác, bà nội tôi, cha tôi, bác cả, bác gái, còn có Vương Tiểu Long.
Xác của họ bị ngâm trong máu loãng nhiều ngày, đã trương phình không nhìn ra được hình người nữa.
Máu của những người kia chảy hết vào trong chum khiến nước trong chum càng trở nên đỏ tươi. Lúc tôi còn đang không hiểu nguyên nhân thì xác của họ đột nhiên xảy ra biến hoá.
Trên da mặt tái nhợt dần dần xuất hiện vô số lỗ thủng, như thể có thứ gì đang xé rách da của họ, muốn chui ra khỏi xác của họ.
Mà chỉ một hai phút sau, tôi đã thấy rõ mồn một. Có rất nhiều loại côn trùng có độc đang chui ra khỏi xác của họ.
Bò cạp, rắn độc, cóc, nhện và cả rết, đây đều là những loài côn trùng cực kỳ độc. Tất cả đều chui ra từ những cái xác đang ngâm trong chum, càng ngày càng nhiều, cả một đống chi chít, lúc nhúc.
Sau khi chui ra khỏi xác của năm người thì chúng bắt đầu cắn xé nhau. Chúng chiến đấu rất ác liệt trong chum, ngay cả máu loãng trong đó cũng văng đầy ra mặt đất.
“Miêu cổ ngũ độc, tên Chu Bát Tự này quả nhiên đã học tà thuật của Miêu Cương. Lúc trước anh vẫn không hiểu ra tại sao những cái xác này lại bị ngâm trong máu loãng, bây giờ anh rốt cuộc đã biết! Chu Bát Tự dùng xác của họ để luyện cổ. Không phải thứ cổ thông thường mà là loại thi cổ đáng sợ! Cổ này đã được gieo vào xác ngay từ đầu, hiện tại đã đến giờ, Chu Bát Tự mới dùng máu của những người này để đánh thức chúng!” Triệu Tử Long thấy cảnh tượng như vậy cũng kinh hoàng không thôi.
Tôi không biết những thứ này, chỉ nghe ông nội nói qua khi còn bé. Cổ trùng của Miêu Cương đều là dùng những loài động vật cực kỳ độc để luyện hoá. Con người một khi trúng cổ thì kết cục đều sẽ rất thê thảm, hoặc chết, hoặc sẽ chảy mủ toàn thân.
Lúc đó, tôi còn tưởng ông nội kể ra để doạ tôi, chỉ là giả mà thôi. Tôi thật sự không ngờ, chuyện này lại có thật.
Nghĩ tới những lời ông nội nói, cả người tôi lạnh run. Qua khoảng mười phút, những thứ trong lu mới chiến đấu xong, mỗi chum đều chỉ còn lại một con còn sống.
Cả năm con còn sống đều có đôi mắt đỏ tươi. Đặc biệt là lớp da của chúng, nó có màu đỏ tươi như máu, lại còn trong suốt, rợn người không thể tả. Nhìn lâu rồi sẽ khiến người ta thấy tê hết cả da đầu.
“Chu Bát Tự đã luyện được cổ trùng, nếu người sống bị chúng cắn thì chắc chắn sẽ chết. Chết một cách vô cùng thê thảm!” Nhìn thấy năm con vật còn sống sót kia, Triệu Tử Long cũng không khỏi tỏ ra rất kiêng kị.
Tôi không biết người trúng cổ trùng sẽ chết thê thảm thế nào, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt đỏ như máu của năm con vật đó, tôi đã có một nỗi sợ vô hình trong lòng. Sợ đến mức nảy ra ý nghĩ thà là tự sát cũng không thể để cho chúng cắn!
“Lão định làm gì?” Ngay lúc tôi đang sợ hãi thì Triệu Tử Long đột nhiêu kêu lên. Cậu ta vẫn đè giọng xuống nhưng có vẻ rất sợ hãi, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng về phía Chu Bát Tự!

Bình Luận

0 Thảo luận