Khói tràn vào trong miếu Thành Hoàng mỗi lúc một dày hơn. Chúng tôi ở bên trong đã thấy rất khó thở, mắt cay xè chảy cả nước mắt ra. Nhưng chúng tôi không lao ra ngoài ngay vì có hai người đang đứng ngay chỗ cửa chính.
Tả Âm đi trước, Bạch Thừa Chí sợ hãi đi theo sau. Tôi thì đứng cản phía sau cùng. Khi đi về phía cửa, tôi vẫn không yên tâm bèn quay đầu nhìn đám trùng thuật kia.
May mà tất cả bọn chúng đều bám chằng chịt trên pho tượng của ông Thành Hoàng. Nhìn thấy bọn chúng không bay theo, tôi mới thầm thở phào.
“Mau ra ngoài, đừng để bị đám côn trùng đó bám vào người, bọn chúng là ôn dịch đấy.”
Chưa đi tới cửa thì tôi nghe thấy giọng nói của ông Bí thư. Ông ta không ngừng vẫy tay, kêu tôi mau ra ngoài.
“Là ông Bí thư!”
Nghe thấy giọng nói của ông ấy, Bạch Thừa Chí tức thì thấy yên tâm hẳn. Hắn chạy ra ngoài đầu tiên. Tả Âm trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt xem chừng rất khinh thường, nhưng miệng vẫn cười nói:
“Ông Bí thư, vừa rồi ông đã cứu mạng chúng tôi đấy!”
“Ây dà, không phải tôi đã bảo mọi người đi về hết rồi sao. Miếu Thành Hoàng này rất nguy hiểm. Chính lũ côn trùng đó đã hại chết toàn bộ người trong thôn chúng tôi. Các bác sĩ chân đất đã nói, đó là lũ côn trùng đã lây truyền ôn dịch. May mà vừa rồi tôi và ông Trần nhìn thấy những người chết ở ngoài cổng nên mới tới xem thế nào, nếu không, các cậu trẻ như vậy đã phải mất mạng rồi. Tội nghiệt của ông Trần cũng sẽ thêm nặng mất!”
Ông Bí thư nói với vẻ mặt sợ hãi.
“Ông Bí thư, không sao đâu, có khi tôi có thể giúp mọi người giải quyết được đám côn trùng đã lây truyền ôn dịch này đấy.”
Tả Âm mỉm cười, đám đông không hiểu ý của gã, chỉ thấy gã cầm cây búa và cả bó cỏ khô vẫn còn bốc khói từ tay ông Trần, quay đầu nhìn đám trùng thuật đang bám đầy bức tượng ông thần Thành Hoàng. Gã chạy vào trong miếu, ngay khi sắp tiếp cận được bức tượng thì hai chân gã giậm mạnh xuống đất, lấy đà nhảy lên trên ban thờ ông Thành Hoàng.
Gã vừa cầm bó cỏ khô bốc khói xua đuổi lũ trùng thuật, vừa nhảy lên bức tượng. Động tác của gã rất dứt khoát, chỉ vài bước là đã nhảy lên chỗ bàn tay cầm sổ sinh tử của ông Thành Hoàng. Gã hét lên một tiếng, vứt bó cỏ, hai tay cầm chặt cây búa, bổ mạnh xuống đầu bức tượng.
“Ầm!”
Một tiếng nổ “ầm” vang lên, đầu của ông Thành Hoàng bị gã chém ra một lỗ. Đợi khi vết chém đó nứt ra, Tả Âm nhanh chóng nhảy xuống, lăn trên mặt đất mấy vòng, lùi tới khoảng cách an toàn.
Khi chúng tôi nhìn lên một lần nữa thì thấy đám trùng thuật kia đột nhiên bay lên, bay rào rào vào lỗ hổng trên đầu ông Thành Hoàng.
Đám trùng thuật vừa bay vào, bức tượng lập tức phát ra tiếng kêu ken két, sau đó phần đầu bức tượng từ từ nứt ra.
“Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi! Các người đã phá hủy tượng ông Thành Hoàng. Ông ấy sẽ nổi giận. Tới lúc đó, các người sẽ không ra ngoài được đâu.”
Ông Bí thư thấy tượng ông Thành Hoàng sắp nứt vỡ thì lập tức sợ hãi quỳ xuống, không ngừng dập đầu xin tha tội:
“Thưa ông Thành Hoàng, xin người đừng tức giận. Tôi sẽ tìm người tới phục hồi lại bức tượng của ngài, xin ngài đừng giáng tội bọn họ.”
Hiện tại chúng tôi không có tâm trí đâu để quan tâm tới ông Bí thư và ông Trần, tất cả chỉ lo nhìn chằm chằm vào bức tượng đang từ từ nứt ra. Chưa tới nửa phút, cùng với tiếng nổ “ầm ầm”, bức tượng đã hoàn toàn nứt thành hai nửa, đổ xuống hai bên, vỡ tan thành vô số mảnh.
Đây là tượng làm từ thạch cao, không phải là đá tảng, cả những pho tượng âm binh quỷ sai kia, cũng đều được làm bằng thạch cao.
“Tôi biết ngay có kẻ giở trò! Nếu không phải tôi đá ngã bức tượng âm binh kia thì đã không phát hiện ra bí mật này!”
Tả Âm nhìn chằm chằm vào bức tượng đổ xuống, sau khi bụi bặm tan hết, chúng tôi mới nhìn thấy rõ toàn cảnh, trên mặt đất để lộ ra một cái giếng đang bốc hơi lạnh!
Đường kính của cái giếng này tầm ba mét, miệng giếng còn có bốn đầu rồng bằng đồng xanh đang há miệng.
Trong miệng mỗi con rồng đều có một sợi xích sắt cỡ cổ tay. Cả bốn sợi xích sắt đều được thả xuống giếng.
“Giếng khóa rồng, đúng là giếng khóa rồng rồi!”
Khi Bạch Thừa Chí nhìn thấy miệng giếng bèn kích động hét lên:
“Thứ mà cha tôi muốn tìm chính là giếng khóa rồng này. Thật không ngờ nó lại nằm ngay bên dưới tượng ông Thành Hoàng. Nếu không phải cha tôi mời anh Tả tới thì e rằng cả đời này chúng tôi cũng không thể tìm ra được giếng khóa rồng này.”
Không chỉ có Bạch Thừa Chí kích động mà đến ngay cả tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Tôi cũng không ngờ, giếng khóa rồng mà bọn họ muốn tìm lại ở ngay phía dưới, nơi ông thần Thành Hoàng đổ xuống.
Nếu không nhờ Tả Âm phát hiện ra tượng âm binh làm bằng thạch cao thì đúng là tôi cũng không thể phát hiện ra giếng khóa rồng này. Ít nhất, chắc chắn tôi sẽ không nghĩ tới việc chém vỡ tượng ông Thành Hoàng. Tả Âm thì khác, trong lòng gã không có thần, chỉ có bản thân.
Cả ông Bí thư và ông Trần nhìn thấy cái giếng cũng tỏ vẻ hoài nghi:
“Đây là miếu Thành Hoàng, từ khi nào lại đào ra một cái giếng vậy?”
“Anh Tả, giờ chúng ta xuống dưới đi.”
Bạch Thừa Chí nhìn Tả Âm, nhưng Tả Âm lại lắc đầu, quát lớn:
“Vội cái gì? Cậu muốn chết thì xuống trước đi. Kịch hay mới chỉ bắt đầu thôi. Chúng ta tới nhà ông Bí thư ăn uống no say đã rồi hẵng quay lại!”
Tả Âm nói xong bèn đỡ ông Bí thư dậy, đi về phía nhà của ông ấy. Tôi nhìn giếng khóa rồng đang bốc khí lạnh, cũng không tới gần mà đi theo bọn họ tới nhà của ông Bí thư.
Vừa tới nhà ông Bí thư, Tả Âm đã sai đệ tử nhà họ Bạch đi nấu cơm, còn gã thì bắt đầu ung dung uống rượu, trông chẳng có vẻ lo lắng gì cả.
Nhưng tôi thì rất sốt ruột. Đến giờ Triệu Tử Long vẫn chưa xuất hiện, tôi sợ anh ấy đã xảy ra chuyện. Miếu Thành Hoàng xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu anh ấy còn ở trong thôn thì chắc chắn sẽ tới tìm tôi.
Còn cả Vương Lỗi. Cả hai đều đã biến mất. Tôi lo rằng họ đã xảy ra chuyện nên muốn ra ngoài tìm. Tôi nhìn Tả Âm đang ung dung uống rượu bèn nói:
“Đạo huynh, tôi muốn ra ngoài tìm bạn của tôi. Tôi lo bọn họ đã xảy ra chuyện, mọi người không cần đợi tôi!”
“Được!”
Tả Âm gật đầu, cười hề hề nhắc nhở tôi một câu:
“Giếng khóa rồng đã xuất hiện, chắc chắn đêm nay sẽ không yên ổn đâu, đã là bạn bè nên tôi mới nhắc nhở cậu một câu, cẩn thận chút!”
Tôi cười trừ, chạy thẳng ra ngoài đi tìm Triệu Tử Long. Không ít xác người nằm trước cửa miếu Thành Hoàng, cả thôn yên lặng tới đáng sợ.
Gió đêm thổi tới, đâu đâu cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng. Tôi cầm đèn pin, quay trở về căn nhà cũ trước đây chúng tôi nghỉ ngơi đầu tiên.
Bên trong ngôi nhà, ngoài phần mộ đã bị đào lên thì không có lấy một bóng ma. Tôi ngồi xổm bên phần mộ, cảm thấy nóng ruột vô cùng. Nếu thật sự Tử Long xảy ra chuyện gì thì tôi biết ăn nói với sư phụ thế nào, biết ăn nói với chính mình thế nào đây?
Càng nghĩ tôi càng thấy rối. Tôi vừa sơ ý một cái, chiếc đèn pin trong tay lăn xuống phần mộ.
“Chết tiệt!” Tôi chửi thầm một câu rồi nhảy xuống nhặt đèn pin. Chiếc đèn lăn vào bên trong manh chiếu quấn thi thể, tôi lật chiếu lên thì nhìn thấy một bộ hài cốt.
Ban đầu tôi không để ý, đợi đến khi tôi định nhảy lên thì mới phát hiện có gì đó không đúng. Quần áo của bộ hài cốt này vẫn chưa mục nát, tôi nhìn rõ những hình vẽ trên trang phục, hình như là ấn Thái Cực.
Tôi sợ bị lóa mắt nên đã nhìn nghiêm túc một lần nữa, đúng là tôi không nhìn nhầm, bộ trang phục này là đạo bào, không phải quần áo mà người bình thường hay mặc.
Tôi lại lật bộ hài cốt để nhìn. Phần xương ngực đã bị gãy, không khó để nhìn ra, có lẽ đã bị cao thủ đánh gãy.
Nhưng ông Bí thư từng nói, trong căn nhà này chỉ chôn những người dân thôn bị đám trùng thuật cũng chính là bị ôn dịch mà bọn họ nói tới hại chết.
Nghĩ kỹ càng sợ. Tôi suy nghĩ thì trong đầu hiện ra một suy nghĩ không hay. Ông Bí thư và ông Trần, bọn họ có vấn đề!
Người chôn trong phần mộ này không phải là người dân thôn Hưởng Thủy mà là những người xông vào thôn.
Nghĩ tới đây tôi sợ Tử Long đã trúng phải độc thủ của bọn họ. Tôi đang định lao ra ngoài tìm ông Bí thư thì một người đệ tử nhà họ Bạch đã chạy tới, gọi tôi:
“Bạn của cậu quay về rồi, đang ở nhà ông Bí thư, cậu mau về đi.”
Vừa nghe nói Tử Long đã quay về, tôi lập tức thở phào, trong lòng cũng thấy yên tâm. Sau khi nói một tiếng cảm ơn, tôi chạy về phía nhà ông Bí thư.
Nhưng chạy được một lúc tôi thấy có gì đó không đúng. Đệ tử nhà họ Bạch phía sau tôi trông rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi!
“Đợi đã, tôi nghĩ ra rồi. Hắn chính là tên đệ tử đã nảy sinh cãi vã với Vương Lỗi. Nhưng hắn… đã chết rồi mà, đến cả da mặt cũng bị lột bỏ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận