Rất nhiều người không biết xác chết trôi là thứ gì, thứ này chỉ cần là người thường xuyên đi lại ở trên sông đều sẽ gặp phải.
Bất kể con sông nào, chỉ cần từng có người chết đuối thì trong lòng sông sẽ có ma nước. Ma nước vì chết chìm nên oán khí rất nặng nề, phải kéo người xuống làm kẻ chết thay thì mới có thể được đầu thai chuyển thế.
Có một số người bị kéo xuống sông, sau khi chết xác được vớt lên nhưng họ đã trở thành ma nước dưới sông. Nhưng có một số người bị ma nước kéo xuống, không vớt được xác thì sẽ trở thành xác chết trôi trên các dòng sông.
Chúng không phải người cũng chẳng phải ma, chỉ cần người sống đi vào phạm vi của chúng thì sẽ bị kéo xuống sông, trở thành một trong số chúng. Xác chết trôi không phải là khó đối phó, có điều chúng ở trong nước nên lá bùa và chú pháp đều không có tác dụng, đây mới là việc phiền toái nhất.
Tôi thật không ngờ, những âm thi trong mộ xác sống của trại Cổ Miêu sau khi gặp nước lại trở thành xác chết trôi hết cả.
Tôi và Lâm Y Y đã hoàn toàn bị bao vây bởi đám xác chết trôi. Toàn bộ mặt nước xung quanh đều cuộn trào, trong những nước đó, có vô số đôi tay tái nhợt đang trôi nổi lềnh bềnh.
Nhìn xuống dưới mặt nước, vô số đôi mắt xanh biếc xuất hiện. Xác chết trôi thêm âm thi, con mẹ nó, lần này chắc phải thảm bại rồi.
Thể lực của tôi đã đến giới hạn, còn phải kéo theo Lâm Y Y, không để cô ấy chìm xuống. Nhưng Lâm Y Y đã bị doạ đến nhũn người, hoàn toàn không có chút sức lực nào, chỉ biết ôm chặt lấy cổ tôi.
Tôi nhìn thoáng về phía mọi người, Tử Long và Vương Lỗi đã lên bờ, Diệp Đường và bác Diệp cũng sắp bơi tới bờ.
"Sơ Cửu , Sơ Cửu..." Tử Long đứng bên bờ lo lắng gọi tên tôi. Anh ấy không thạo bơi lội nên không dám xuống cứu tôi, chỉ đành hô lên với Vương Lỗi: "Lỗi gia, mau cứu Sơ Cửu. Anh muốn Triệu Tử Long tôi làm trâu làm ngựa thế nào cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không than thở nửa lời. Cho dù anh muốn mạng của tôi, tôi cũng không mảy may do dự."
"Anh Long, tôi muốn mạng cậu làm cái mẹ gì? Tôi đang nghĩ cách đây, cậu đừng hối! Những âm thi kia biến thành xác chết trôi rồi, không dễ đối phó..." Vương Lỗi thấy xác chết trôi đang dần nổi lên từ đáy nước, cũng nóng nảy chưa biết nên làm gì.
"Anh Cửu, anh cắn cổ tay em đi. Nhanh, em không còn sức nữa rồi!" Ngay lúc tôi bắt đầu sặc nước, Lâm Y Y đột nhiên hô lên một câu rồi giơ cổ tay mảnh khảnh đến bên miệng tôi.
Tôi không hiểu ý cô ấy, nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của cô, tôi quyết định không hỏi gì, cứ thế cắn lên cổ tay của cô ấy một cái. Cô ấy kêu lên một tiếng vì đau, khuôn mặt nhỏ nhăn nhíu lại. Tôi đã cắn rất mạnh, ngay khi cảm thấy vị ngọt tanh trong miệng, tôi liền vội vàng nhả ra.
Cổ tay của Lâm Y Y đã bị cắn ra một cái lỗ, máu tươi chảy ra từ đó, hoà vào nước sông. Lúc đầu tôi còn chưa để ý, nhưng ngay sau đó tôi đã phát hiện ra, máu của Lâm Y Y rất khác thường. Nó không phải màu đỏ tươi mà là màu xanh lục.
Máu của cô ấy... thật kỳ quái, hình như không khác gì màu mắt của âm thi.
Tôi còn đang nghi hoặc trong đầu, tiếp đó lại xảy ra chuyện khiến tôi nghĩ nát óc cũng không ngờ tới. Khi máu của Lâm Y Y hoà vào nước sông, những đôi tay đang trôi nổi đột nhiên chìm hết cả xuống.
Những bọt nước nổi lên cũng theo đó biến mất. Tôi còn chưa kịp phản ứng, Vương Lỗi đã hô to lên: "Anh Cửu, mau bơi vào..."
Tôi muốn bơi vào bờ, nhưng thể lực đã tiêu hao hết khi ở trong nước. Tay chân hoàn toàn không còn lực, còn chưa kịp đạp nước thì thân thể đã lập tức chìm xuống.
Tôi chìm thì Lâm Y Y cũng chìm theo. Chưa kịp vùng vẫy để đẩy cô ấy lên mặt nước, tôi đã thấy được cảnh tượng đang diễn ra ở sâu dưới đáy sông. Toàn bộ các xác chết trôi kia đã đứng xếp thành một hàng dài ngay ngắn.
Ngay sau đó, đáy nước đột nhiên trở nên đục ngầu. Vô số tôm cá ngửa bụng lên mặt nước, hình như chúng nó bị độc của âm thi giết chết.
Tiếp đến, tôi thấy toàn bộ những xác chết trôi này tiến về phía chúng tôi.
Mẹ nó...
Thấy cảnh đó, mặt tôi trắng bệch. Tôi không ngừng vùng vẫy, muốn đẩy Lâm Y Y lên trên mặt nước. Nhưng chúng tôi giãy giụa trong nước lâu như vậy, làm gì còn chút sức lực nào, càng vùng vẫy thì chỉ càng chìm xuống nhanh hơn thôi...
"Tiểu gia đây vào Nam ra Bắc, đi khắp mọi núi non rừng sâu, cản thi khắp bốn phương, dãi nắng dầm sương cũng chẳng ngại, cản thi xong ta về nhà thì lại gặp được tiểu nương tử. Hỡi quá phụ nơi đầu thôn Đông, ban đêm nhớ chừa lại cửa sau cho ta. Nghĩ tới cơ thể vừa trắng lại vừa mềm đó, trong lòng tiểu gia ta liền ngứa ngáy ngay. Hây, ngứa ngáy suốt thôi..."
Lúc đang cố hết sức đẩy Lâm Y Y nổi lên mặt nước, tôi nghe thấy có người đang hát một khúc huân đoạn tử*. Khúc hát này nghe rất vui tai, tôi quay đầu nhìn thử, đúng lúc thấy một người chống bè tre đi ngang qua đây.
(*) Huân đoạn tử hay hoàng đoạn tử: Là khúc ca ngắn mang tính dân gian và có đề cập đến vấn đề tình dục. Tuỳ trường hợp sẽ có tác dụng để thổ lộ tấm lòng, thả lỏng tâm tình hay khuấy động không khí.
Giọng anh ta rất to, trông khoảng bốn mươi tuổi, cả người để trần chỉ mặc một cái quần cộc. Dường như anh ta cũng thấy tôi đang vùng vẫy dưới nước nên vội vàng chống sào, chẳng mấy chốc bè tre đã trôi đến trước mặt chúng tôi. Anh ta nhe hàm răng vàng khè ra, cười nói: "Gặp được cặp uyên ương rơi xuống nước, thôi thì cứu một mạng người còn hơn xây tòa tháp bảy tầng, lên đây đi!"
Người đàn ông vừa nói vừa chìa cây sào tre tới. Tôi ôm lấy Lâm Y Y, còn cô ấy nắm chặt cây sào.
Đám xác chết trôi dưới đáy nước đã bơi đến ngay dưới chân tôi. Vô số bọt nước nổi lên ùng ục, tôi không dám nhìn xuống nữa. Trong nháy mắt, dục vọng muốn sống đã bùng nổ, tôi dồn sức nhảy ra khỏi mặt nước, bổ nhào lên bè tre.
Người đàn ông trung niên kia nhanh tay lẹ mắt, anh ta cũng thấy xác chết trôi ở phía dưới nên vội vàng kéo tôi vào trong bè. Tiếp đó, cả cái bè trúc lắc lư dữ dội, hình như xác chết trôi dưới sông đang đâm vào bè.
Cái bè này cũng không nhỏ, nhưng sau khi bị đâm vài cái thì đã suýt bị lật. Trong lòng tôi sợ khiếp vía, tôi thực sự không muốn rơi xuống nước một lần nữa.
"Súc sinh, dám đâm vào bè của tiểu gia ta, muốn chết à!" Người đàn ông đột nhiên nạt to một tiếng, tiếp đó anh ta lấy một nắm bùa ra rồi ném vào trong sông, đồng thời cắm một lá cờ nhỏ màu vàng lên bè, quát lớn: "Ta là thầy cản thi, người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ tránh, thi thấy thi khóc! Cờ lệnh cản thi, không có thi không theo, không có thi không nghe, ngoan ngoãn đứng dưới đáy nước hết cho ta!"
Giọng người đàn ông này rất to và vang, lại còn vô cùng khí thế. Từng câu từng chữ nói ra đều rất hùng hồn, chấn động, khiến cho tinh thần của tôi cũng chao đảo theo.
Nhưng quái lạ là anh ta vừa quát xong, chiếc bè đột nhiên bình thường trở lại. Tôi vội vàng bò đến mép bè rồi nhìn xuống đáy nước, tức thì nhìn thấy một hàng xác chết trôi đang đứng thành hàng trôi nổi giữa lòng sông, có vẻ rất nghe lời.
Thầy cản thi này, có chút bản lĩnh đấy!
Lúc tôi đang khiếp sợ trong lòng, thầy cản thi đã chống bè vào sát bên bờ. Anh ta vừa đến nơi, tôi thấy nước sông phía sau bè trúc đã đục ngầu hết cả.
Tôi quay đầu nhìn lại, tức thì rợn cả tóc gáy. Phía sau chiếc bè là một hàng xác chết trôi rất dài đi theo, vô cùng hoành tráng. Nước bên bờ sông rất cạn, xác chết trôi đi đầu đã đứng vững, nước vừa hay ngập nửa người.
Ánh mắt của tất cả bọn họ vẫn là màu xanh lục, nhưng trong đó đã không còn sự hận thù u oán nữa, mà biến thành sự hoang mang. Những cái xác này như thể không tìm được đường đi nên đành phải theo thầy cản thi chống bè kia.
Tôi vội vã đỡ Lâm Y Y nhảy lên bờ, vừa đứng vững, tôi ôm quyền nói: "Ông anh, cảm tạ ơn cứu mạng của anh! Tôi là Lý Sơ Cửu núi Miêu Vương, không biết lấy gì để báo đáp. Ngày sau nếu có việc cần tôi, xin cứ mở lời, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực hỗ trợ!"
Thầy cản thi kia cười ha ha rồi nói: "Chắc hẳn các cậu là đám người xông vào trại Cổ Miêu đúng không? Nhưng có thể còn sống đi ra đúng là khiến tôi thật sự rất bất ngờ đấy! Những âm thi biến thành xác chết trôi này đều là tổ tiên trong mộ xác sống của trại Cổ Miêu. Hôm nay họ rơi xuống nước, nói vậy tiên linh bà của trại Cổ Miêu cũng đã biến mất rồi đúng không?"
Người này có ơn cứu mạng với tôi, tôi cũng không dối gạt anh ta, nói thực: "Ông anh đoán không sai, tiên linh bà của trại Cổ Miêu đã bị chúng tôi giải quyết rồi!"
"Hay lắm, đúng là hả hê lòng người mà!" Ai ngờ, thầy cản thi này lại vỗ tay khen hay, kích động nói: "Tiên linh bà của trại Cổ Miêu này chiếm cứ thập vạn đại sơn, không cho thầy cản thi bọn ta và thầy phép đi qua. Bố đây đã ngứa mắt lâu lắm rồi, chết hay lắm, chết được lắm!"
"Vâng." Tôi đồng tình gật đầu, có ý từ biệt nên lại nói cảm ơn một lần nữa: "Ông anh, cảm tạ ơn cứu mạng của anh. Lý Sơ Cửu tôi nhất ngôn cửu đỉnh, quyết không nuốt lời!"
"Đợi đã, người anh em..." Thầy cản thi kia đột nhiên ngắt lời tôi, híp mắt nói: "Ta không cần lời cảm tạ của cậu, nhưng ta muốn giữ lại một người trong các vị!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận