Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, không chỉ có tôi kinh ngạc, ngay cả Diệp Thiếu Khanh cũng ngây ngốc theo. Theo như hiểu biết của hắn trước đây, người có chức to nhất tộc Cổ Miêu chính là tiên linh bà biết tà thuật kia.
Thế nhưng hiện giờ lại xuất hiện một người có địa vị hình như còn cao hơn cả bà ta. Từ khi người này được khiêng từ trong gác canh đi ra, tất cả người Miêu đều cung kính cúi sát đất, toàn thân chạm đất, khuỷu tay chống trên đất, hai bàn tay khép lại với nhau, tạo thành thế bái Phật.
Lễ nghi cúng bái bậc này rõ ràng là đại lễ ba vái chín lạy của tế thần. Đặc biệt là tiên linh bà cũng quỳ một chân trên đất, một tay chống gậy đầu lâu, tay còn lại đặt ngang ngực, cung kính chờ đợi người ngồi trên kệ rồng đi tới.
Khi chiếc kệ rồng kia được khiêng vào sân, tôi vẫn luôn quan sát người ngồi trên đó. Người đó mặc áo choàng đen rộng rãi, trên mặt còn dùng vải đen che lại.
Việc đội tấm vải che đầu thật ra cũng có những điều cấm kỵ. Ví dụ như cô dâu sẽ đội khăn màu đỏ, còn thi thể của người chết sẽ đắp vải trắng. Thế nhưng dùng vải đen để che đầu thì đúng là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy! Quả là quái dị!
Tôi quan sát một lượt, không hề nhìn ra được điều gì, ngay cả giới tính cũng không phân biệt được. Nhưng người đó ngồi trên kệ rồng lại khiến tôi có chút hơi kinh ngạc.
Rất nhiều người không biết, ở thời cổ đại, kệ rồng được dùng để khiêng quan tài, nhưng không phải quan tài bình thường, mà là quan tài rồng.
Kệ được đan bằng tre, phía trước và phía sau có hai cái đầu rồng, ở giữa là chỗ đặt quan tài. Vương hầu tướng lĩnh ngày xưa được đưa lên núi chôn cất đều sẽ dùng kệ rồng này.
Cho tới bây giờ vẫn có người dùng kệ rồng để khiêng thi thể đi mai táng, nhưng nhất định phải là người nhà giàu. Không ngờ tộc Cổ Miêu này dùng kệ rồng không phải để khiêng quan tài mà là khiêng người sống!
"Không thể nào, người lợi hại nhất tộc Cổ Miêu phải là tiên linh bà chứ, sao lại xuất hiện thêm một nhân vật còn lợi hại hơn cả bà ta được. Y sẽ không lừa mình, nhất định là có chỗ nào đó bị nhầm lẫn rồi? Lẽ nào, người ở trên kệ rồng kia mới thật sự là tiên linh bà?" Trong khi tôi vẫn còn đang trầm tư, Diệp Thiếu Khanh đột nhiên cất giọng thảng thốt.
Khi tôi nhìn sang thì thấy hắn đang lắc đầu nguầy nguậy, giống như bị choáng ngợp và hồ đồ bởi cảnh tượng trước mắt.
Tôi đưa mắt nhìn hắn ta với vẻ mặt kì quái. Đúng vào lúc đó, tiên linh bà đang quỳ kia đột nhiên mở miệng, giọng rất lớn, độ rung cao. Mặc dù không nghe được bà ta nói cái gì, nhưng từ ngữ điệu có thể nghe ra được bà ta có vẻ rất kích động.
Tôi nhìn sang chiếc kệ rồng, bọn họ đã khiêng nó đặt xuống gốc cái cây khô, vừa khéo đặt trên bồn cây bằng đá xây xung quanh gốc cây.
Sau đó, tiên linh bà mới đứng dậy, cây gậy đầu lâu bỗng đột nhiên chọc vào trong đất, hai tay bà ta mở ra, giơ lên cao vỗ ba lần, rồi bà ta lại quỳ xuống, lần này là cả hai chân, lớn tiếng niệm chú.
Lúc bà ta niệm lời chú tế bái, đám người Miêu đang quỳ xung quanh cũng đồng thanh cất giọng niệm chú theo. Họ niệm chú bằng thứ ngôn ngữ của họ nên tôi có cảm giác như đang nghe một giai điệu nào đó vậy.
Lúc này, đám người cầm tù và cũng bắt đầu giơ tù và lên thổi. Tiếng tù và nặng nề vang lên, chẳng hề đứt đoạn.
Khung cảnh này thật sự rất đồ sộ. Thế nhưng chuyện xảy ra ngay sau đó lại khiến tôi và Diệp Thiếu Khanh được mở rộng tầm mắt một lần nữa.
Sau khi bọn họ niệm chú xong, chúng tôi trông thấy lớp đất phía dưới cái cây khô đột ngột bốc lên một làn sương trắng, càng ngày càng dày đặc.
"Có âm khí!" Tôi thốt lên. Diệp Thiếu Khanh cũng gật đầu, nhưng không nói gì cả, vẫn chăm chú nhìn sự biến hóa của cái cây khô kia.
Khi tôi quay sang nhìn lần nữa mới phát hiện ra, làn sương trắng đã trùm lên toàn bộ cái cây đó.
Tốc độ bao phủ nhanh thật! Mà điều kì dị nhất ở đây là màn sương trắng này hình như chỉ bao phủ xung quanh cái cây khô, không hề lan ra bên ngoài.
Chỉ trong vòng dăm ba phút, màn sương trắng đã bao phủ toàn bộ cái cây. Chúng tôi không nhìn thấy chiếc kệ rồng bên dưới tán cây nữa, cả người khiêng kiệu cũng vậy, tất cả đã chìm vào trong màn sương trắng.
Sau khi tiên linh bà cũng bước vào trong màn sương, lời chú tế bái mới dừng lại. Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt vừa nãy bỗng chốc tĩnh lặng như tờ.
Tất cả đám người Miêu đều quỳ sấp trên mặt đất, khung cảnh yên tĩnh đến độ tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của họ. Một cơn gió đêm thổi tới, tiếng gió phất qua mặt đất sàn sạt lại càng vang lên rõ ràng hơn.
Quá trình này kéo dài khoảng mười phút thì tiên linh bà mới từ trong màn sương bước ra. Tôi thấy bà ta dùng gậy đầu lâu gõ lên mặt đất ba hồi, sau đó màn sương trắng kia bắt đầu dần dần tan đi.
Chỉ chốc lát sau, sương mù bao phủ cái cây khô kia đã tan đi hết. Nhưng ngay sau đó chúng tôi phải trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
Kệ rồng không thấy đâu nữa, cả người ngồi trên đó cũng vậy, đều đã biến mất không còn tăm hơi.
Tôi còn chưa kịp định thần lại, tiên linh bà kia đã hú lên ba tiếng "U u u", đám người Miêu đang quỳ rạp trên đất cũng từ từ duỗi người ra, hướng về phía cái cây khô. Sau khi hành đại lễ ba vái chín lạy, tất cả mọi người bắt đầu điên cuồng nhảy múa.
Có vẻ như hoạt động tế bái ba lần của Miêu tộc bọn họ diễn ra rất thành công. Tôi vẫn đang nhìn về phía cái cây, định bụng tìm cái kệ rồng vừa biến mất lúc nãy, nhưng nào ngờ tôi lại phát hiện ra một chuyện quá đỗi khó tin.
Tôi kéo Diệp Thiếu Khanh, hắn bất mãn trừng tôi một cái. Tôi không nói gì, chỉ tay về phía cái cây khô, lúc bấy giờ Diệp Thiếu Khanh mới nhìn sang theo.
Ngay sau đó, trên mặt hắn cũng hiện lên vẻ cả kinh, hắn lắc đầu nguầy nguậy ra chiều không tin: "Sao có thể thế được? Cái cây khô quắt này sao có thể nảy mầm được chứ? Cây khô hồi sinh, giờ đâu phải là mùa xuân! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tôi nhớ cái cây khô này vốn chẳng có lấy một cái lá, chỉ toàn cành là cành, khô quắt trụi lủi.
Nhưng sau khi tiên linh bà làm lễ xong, cái cây khô quắt này lại nhú lên rất nhiều mầm non xanh biếc!
Tôi biết rằng, nếu đạo thuật đạt được đến một cảnh giới nhất định thì không chỉ có thể hô mưa gọi gió hay vung một nắm đỗ là có thể biến thành binh lính, mà còn có thể thức tỉnh cả thực vật.
Tu vi của người có thể hô mưa gọi gió không được coi là đi ngược lại ý trời, người có thể thức tỉnh cây cối mới thật sự được coi là vậy. Thế nhưng tiên linh bà này không phải sử dụng đạo thuật, mà là tà thuật.
Lúc này tiên linh bà đã quay trở lại lầu canh của bà ta. Đám người Miêu bắt đầu nhảy múa hoan lạc thâu đêm. Họ xẻ thịt con bò lúc nãy, bắc nồi lên kệ gỗ, bắt đầu dạ tiệc.
"Đi tìm người thôi!" Diệp Thiếu Khanh thấy tiên linh bà đã quay trở về gác canh, bèn gọi tôi một tiếng. Tôi khẽ gật đầu, lặng lẽ thoát khỏi đám người Miêu đang nhảy múa tưng bừng.
Sau khi thoát ra, chúng tôi ngay lập tức vòng về phía gác canh. Cửa gác canh vẫn còn đang đóng chặt, phía trước cửa có hai người đang đứng canh gác, muốn đi vào từ cửa chính chắc chắn là điều không thể.
Chúng tôi đành phải lặng lẽ chuồn ra phía sau, may mắn là tất cả người Miêu đều đang ăn mừng nhảy múa điên cuồng ở ngoài sân phơi, nên chúng tôi không gặp phải ai cả.
"Anh xem, tầng hai của gác canh này đang sáng đèn, vậy có nghĩa là tiên linh bà đang ở tầng hai! Tôi phải đi gặp bà ta một lần mới được, tôi phải tìm bằng được đám Tử Long!" Tôi trốn ở phía sau gác canh, vừa chỉ về phía lầu hai vừa nói.
"Được!" Diệp Thiếu Khanh hai mắt sáng bừng, nhìn về phía tầng hai, rồi sau đó híp mắt cười khẩy: "Tôi cũng muốn gặp tiên linh bà này, xem thử bà ta có thật sự lợi hại như trong truyền thuyết hay không!"
Diệp Thiếu Khanh có vẻ rất cố chấp với tiên linh bà, từ khi lễ tế bắt đầu, khi lần đầu tiên nhìn thấy tiên linh bà, hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bà ta, không rời đi lấy một giây. Tôi thật chẳng thể hiểu nổi trong lòng hắn ta đang nghĩ cái gì nữa!
Quyết định xong, chúng tôi bắt đầu trèo lên bên trên gác canh. Gác canh này được xây bằng đá, trèo lên khá dễ, tôi trèo trước, Diệp Thiếu Khanh theo sau.
Tốc độ của hai chúng tôi không nhanh không chậm, cũng không cần phải lo lắng bị đám người Miêu trong trại phát hiện, vì hiện giờ bọn họ vẫn còn đang đắm chìm trong cuộc vui. Điều lo lắng duy nhất là bị tiên linh bà trong gác canh này phát hiện!
Tôi trèo từng bước rất cẩn thận, trèo được một bước sẽ dừng lại khoảng tầm mười giây để nghe ngóng tình hình xem có điều gì bất thường xảy ra không.
Lúc leo lên được chỗ cửa sổ tầng hai của gác canh, tôi mới len lén thò đầu vào ngó thử. Sau khi nhìn rõ tình hình bên trong, tôi khiếp sợ đến nỗi trượt cả tay, suýt thì ngã lộn cổ xuống khỏi gác canh!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận