Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 88: Tự tay giết kẻ thù

Ngày cập nhật : 2025-07-22 08:59:30
Thầy cản thi cả đời đều cản thi cho người khác, nhưng không ngờ thảo quỷ bà vì cứu người của trại Cổ Miêu mà trước khi chết đã cản thi thể của chính mình.
Rốt cuộc đây là nhân quả tuần hoàn hay là báo ứng cho những người kiếm cơm dựa vào việc giao dịch với người âm như chúng tôi? Tôi không còn phân biệt được nữa, nhưng sau khi chứng kiến nhiều sự giết chóc như vậy, tôi đột nhiên có được sự cảm ngộ và bình tĩnh như nước lặng.
Giờ đây tôi cũng bắt đầu hiểu được câu nói của bác Diệp và Diệp Đường, chỉ có thống nhất Đạo môn, khiến tạp môn của Linh tộc quay về đúng vị trí của nó thì mới có thể không còn cảnh giết chóc hoặc là thảm kịch nhân gian nữa!
Lúc này, thi thể của thảo quỷ bà lại nhảy tưng tưng về phía trước giống như cương thi. Âm hồn của các dũng sĩ Miêu tộc đã quay trở về với thi thể của họ và cũng nhảy theo thảo quỷ bà đi về phía sau trại.
"Hồn bay về trời, thịt trở về đất! Con cái Miêu tộc hãy nghĩ ngơi đi!"
Khi những thi thể này nhảy về phía sau trại, tiên linh bà đột nhiên đặt tay ngang trước ngực, hét to mấy câu.
Lâm Y Y và hai người già mặc áo choàng đen cũng hét theo. Đương nhiên, bọn họ hét bằng tiếng Miêu.
Nghi thức này có lẽ để tiễn đưa các dũng sĩ Miêu tộc.
Sau khi các thi thể kia đã đi khuất, tiên linh bà bỗng nhìn Tả Âm, lạnh lùng ra lệnh:
"Giết chết hắn!"
Bà ta vừa dứt lời bèn xông lên trước. Hai người già mặc áo bào đen cũng giận dữ xông lên theo. Tả Âm cầm con dao vót tre, không hề nao núng lùi lại. Gã lao lên, đánh thẳng vào bọn họ.
Thân thủ của Tả Âm không tệ nhưng vẫn không thể nào đánh lại được cả ba người bọn họ kết hợp lại. Sau khi đánh chừng hơn chục chiêu, Tả Âm bắt đầu bị rơi vào thế bất lợi.
Khi gã chặn sự tấn công của hai người già mặc áo choàng đen thì đã bị tiên linh bà đập quải trượng trúng ngực. Lực công kích không hề nhẹ, Tả Âm bị đánh bay ra, lăn trên đất hai vòng mới dừng lại.
Gã vừa đứng dậy đã phun ra một ngụm máu tươi, cười lớn:
"Hiện tại chỉ còn lại trận quyết đấu giữa các người và ta, cũng nên kết thúc rồi!"
Tả Âm nói xong, tôi thấy hắn lấy ra một vò gốm. Vò gốm này dùng để đựng quỷ hồn. Gã xé rách lá bùa dán trên miệng vò, một luồng âm khí lạnh lẽo bay ra từ trong đó.
Âm khí vừa bay ra đã hình thành ngay ra một hồn thể màu đỏ trên không. Hồn thể này từ từ ngưng tụ thành một nữ quỷ, áo bào dài đỏ thẫm, làn váy rủ xuống trong không trung.
Mái tóc cô ta đen như mực, phất phơ bay lên dù rằng trời không hề có gió. Khi cô ta xuất hiện, một luồng âm khí cực mạnh mẽ bao trùm lên toàn bộ sân phơi trong nháy mắt, khiến người ta cảm thấy bị đè nén.
Tôi chỉ nhìn thấy lưng của cô ta, không thấy được rõ khuôn mặt, nhưng khi cảm nhận luồng âm khí cường đại xung quanh, tôi biết đạo hạnh của nữ quỷ này rất khủng khiếp.
Tôi chỉ thoáng suy ngẫm đã lập tức hiểu ra, nữ quỷ này mới là sát chiêu thật sự của Tả Âm.
"Cô đừng quên nhiệm vụ trong chuyến đi lần này của cô. Tôn chủ cho cô một cơ hội để cô lấy công chuộc tội. Nếu cô dám nhân cơ hội giết ta thì sẽ gặp phải sự tra tấn thống khổ hơn trước nhiều! Giết bọn chúng cho ta, sau đó cướp thứ bên trong cơ thể của tiên linh bà!"
Sau khi nữ quỷ này xuất hiện, Tả Âm không ngừng nói ra lời uy hiếp. Tôi có thể chắc chắn một điều, Tả Âm sợ cô ta.
Tả Âm vừa dứt lời, nữ quỷ đột nhiên xông tới. Cô ta giơ tay bóp cổ hai người mặc áo choàng đen rồi dùng sức vặn một cái, chỉ một tiếng "rắc" vang lên, hai người này đã bị vặn gãy cổ.
Khi nhìn thấy Tả Âm thả nữ quỷ lợi hại này ra, khuôn mặt điềm tĩnh của tiên linh bà cũng đã thay đổi. Bà ta chỉ sửng sốt trong thoáng chốc rồi đột nhiên chạy về phía tôi.
Có điều, không phải bà ta chạy về phía tôi mà là chạy về phía cái cây khô.
Tôi đang định trốn thì nữ quỷ cũng đã đuổi theo tới nơi, lạnh lùng nói:
"Định chạy, đừng hòng!"
Dứt lời, cô ta đã ra tay ngay tức thì. Tiên linh bà đã từ bỏ việc đào tẩu, bà ta cầm kiếm kim tiền đánh nhau với nữ quỷ.
Tả Âm bị thương nặng rồi còn bị cắn trả, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, trông rất suy yếu. Tôi thấy vậy thì không còn quan tâm tới nữ quỷ nữa mà đi vòng ra sau Tả Âm, cầm thước trấn hồn vọt tới.
Tốc độ của tôi nhanh kinh người. Trong đầu tôi đã tính toán kỹ càng, chỉ có thể giết chết Tả Âm bằng một nhát, nếu không gã sẽ lại chuồn mất ngay.
Khi Tả Âm nhìn thấy tôi, đôi mắt lập tức trợn tròn. Dường như gã không tin tôi vẫn còn sống.
"Mày vẫn còn sống? Người của trại Cổ Miêu còn chưa giết chết mày sao?"
"Đúng vậy!"
Tôi cười lạnh lùng, nói:
"Mối thù của các người đã kết thúc rồi. Giờ đã tới lúc tính toán về mối thù giữa chúng ta rồi chứ? Mẹ tao, bà nội tao, cha tao, cả nhà bác Cả tao, còn cả chú Tư đều do mày giết! Mấy món nợ máu này, tao đã đợi tám năm rồi. Giờ đã đến lượt mày trả lại cho tao!"
"Mau tới cứu ta!"
Tả Âm thấy sát ý của tôi hoàn toàn bùng nổ bèn lập tức gọi nữ quỷ kia, đồng thời gã cũng chạy về phía cô ta. Tôi không ngăn gã mà chạy theo gã, tốc độ còn nhanh hơn. Tôi nhảy tới, không để gã kịp há miệng phóng ra cổ Tam Thi, thước trấn hồn của tôi đã bổ mạnh về phía cổ gã.
Thước trấn hồn có một mặt rất sắc bén, mặc dù hơi cùn nhưng cũng đã đủ để giết người.
Do quán tính, Tả Âm vẫn chạy về phía trước, nhưng trên cổ gã đã xuất hiện một vết thương rất sâu. Máu phun ra rất nhiều. Tả Âm bịt chặt vết thương nhưng máu vẫn rỉ qua kẽ tay gã.
Gã chạy từ từ chậm lại. Cơ thể cũng bắt đầu vô lực. Gã quay đầu nhìn tôi chằm chằm, định nói gì đó nhưng chỉ kịp nôn ra máu tươi.
Chân gã vừa mất lực, lập tức đầu gối khụy xuống, không kịp nói ra một tiếng nào thì cả người đã ngã nhào xuống đất. Máu tươi không ngừng chảy ra từ cổ gã, cơ thể gã co giật rất mạnh. Gã đau đớn, giãy giụa một hồi, chân tay đột ngột căng ra, giờ thì gã mới chết hoàn toàn.
Tôi nhìn thi thể của gã, đầu óc trống rỗng, một cảm xúc mà tôi không thể nói thành lời đã tràn ngập khắp người. Rồi tôi nhớ lại tất cả mọi chuyện của thôn Ma Câu tám năm trước, từng sinh mệnh sống động hiện rõ mồn một trước mắt tôi.
Khi còn ở Miêu Vương quan, không một ngày nào là tôi không gặp ác mộng. Mơ thấy những người nhà đã chết của mình, bọn họ đang gọi tôi. Và cả những người dân thôn Ma Câu, bọn họ đang gọi tôi trở về cứu họ.
Giờ đây, cuối cùng tôi cũng đã giết chết được một kẻ thù. Còn một tên nữa, chính là Chu Bát Tự!
Cảm giác đau thương đột nhiên dâng trào trong lòng, không biết là do nỗi đau khổ trong lòng được giải phóng hay là do đã đích thân giết chết được kẻ thù. Đáng lẽ tôi phải vui mừng mới phải, nhưng vừa nghĩ tới việc người nhà của tôi không thể sống lại được, tâm trạng tôi bỗng trở nên khó chịu.
Tôi quỳ xuống đất, ngửa mặt lên trời hét to:
"Mọi người hãy yên nghỉ, Sơ Cửu đã báo thù cho mọi người rồi! Những người còn sống, hãy đợi Sơ Cửu, Sơ Cửu sẽ trở về cứu mọi người!"
Khi tôi nói dứt câu, Lâm Y Y đột nhiên lao tới kéo tôi, nói:
"Anh Cửu, mau đi thôi, còn chần chừ thêm một lúc nữa là nữ quỷ kia sẽ giết chết chúng ta mất. Dù thế nào thì cũng phải sống trước đã!"
Sau khi Lâm Y Y kéo tôi đứng dậy, tôi bèn quay đầu nhìn nữ quỷ kia và cả tiên linh bà, nhưng tôi không thấy bọn họ đâu cả.
Sương trắng một lần nữa bao trùm toàn bộ cái cây khô, bởi vậy cũng không thể nào nhìn thấy được tình hình bên trong nữa. Có điều, nghe tiếng đánh nhau thì có lẽ bọn họ đang ở bên trong màn sương trắng.
Chắc chắn tiên linh bà không phải là đối thủ của nữ quỷ. Bà ta không hiểu đạo thuật nhưng sẽ lợi dụng tà thuật. Cái cây khô này rất quái dị, có lẽ bà ta đang cầu xin sự che chở.
Tôi nhìn Lâm Y Y đã lo lắng ra mặt, bèn cười hỏi cô ấy:
"Y Y, nếu tôi có thể giúp mẹ của cô thì cô có thể kêu bà ấy thả người của tôi không? Mặc dù nữ quỷ này rất lợi hại nhưng tôi có cách giữ được mạng sống cho mẹ cô!"
Nào ngờ Lâm Y Y chỉ cười khẽ, đáp:
"Anh Cửu, tôi sẽ đưa anh đi tìm người của anh. Anh cũng không cần lo cho mẹ tôi, bà ấy sẽ không chết đâu. Chỉ cần ở gần cây thần, dù nữ quỷ có giết chết bà thì bà vẫn có thể sống lại! Đi thôi, anh Cửu, tôi đưa anh đi trốn, đợi nữ quỷ bỏ đi, chúng ta sẽ lại ra ngoài!"
"Hả..."
Tôi hoàn toàn sửng sốt bởi lời nói của Lâm Y Y. Nhưng tôi tin cô ấy sẽ không lừa mình. Nếu thật sự đúng như cô ấy nói thì tôi không cần phải đi liều mạng với nữ quỷ này nữa, trốn trước rồi tính sau!
Nhưng sau khi tôi đã có quyết định thì đúng lúc này, bác Diệp vội vã chạy tới, bàn tay vẫn giữ thủ quyết dùng để liên hệ với nhau của Diệp gia. Ông nhìn tôi nói:
"Sơ Cửu, tiểu thư ở trong cái cây khô!"

Bình Luận

0 Thảo luận