Tôi đang ở trong biển mây nên tầm nhìn không được rõ ràng cho lắm, chỉ có thể lờ mờ thấy được quang cảnh hai bên vách núi chỗ tôi đang đứng. Nhưng lúc này, tôi đã thấy được, phía trên vách núi dựng đứng đặt rất nhiều quan tài gỗ.
Có một số là được đặt trên hai cọc gỗ được đóng vào vách núi. Còn một số khác thì lại được đặt ở trong khe nứt của vách đá.
Những chiếc quan tài gỗ này hẳn đã có từ lâu đời, tôi thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi gỗ mục. Tôi nhìn sang cả hai bên mới phát hiện ra, quan tài ở đây nhiều không đếm xuể.
Mặc dù không trông thấy rõ lắm, nhưng tôi có thể mơ hồ thấy được, toàn bộ trên vách núi đều là quan tài gỗ. Những quan tài gỗ này đều được đặt chơi vơi trên vách núi, cũng chính là quan tài treo!
Thế nhưng số lượng cũng nhiều quá rồi!
"Đây là quan tài treo thì phải?" Bác Diệp và Diệp Đường đã xuống đến nơi, cũng đứng trên tảng đá. Sau khi nhìn rõ những chiếc quan tài treo ở hai bên vách núi, bác Diệp cũng phải khiếp sợ thốt lên: "Nhiều quan tài treo như thế này, lẽ nào đều là của trại Cổ Miêu?"
Trong lòng tôi cũng đang sầu não vô cùng, phong tục của người trại Cổ Miêu với người Hán chúng tôi không giống nhau. Bọn họ sau khi chết sẽ không nhập thổ an táng, thậm chí còn không đóng đinh nắp quan tài.
"Sơ Cửu, nếu như nấm quan tài ở trong những chiếc quan tài treo này thì sao? Chúng ta làm thế nào để xác định trong quan tài nào có nấm quan tài? Hơn nữa, vách núi dốc như thế này thì qua đó sao được." Diệp Đường vẫn luôn mong mỏi tìm thấy nấm quan tài, giờ nhìn thấy tình hình như vậy, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Diệp Đường nói không sai, nếu như nấm quan tài thật sự ở trong các quan tài treo kia, vậy rõ ràng là một điều bất lợi cho chúng tôi. Bởi chúng tôi thật sự không có cách nào để đến gần những quan tài treo này.
Hơn nữa, nấm quan tài sinh trưởng ở trong cuống họng của âm thi. Mà âm thi chỉ cần tiếp xúc với người sống sẽ ngay lập tức tỉnh lại. Phải đánh nhau với âm thi giữa vách đá cheo leo này có khác gì tìm đến cái chết!
Tôi không biết phải trả lời Diệp Đường ra sao, lại càng không dám tưởng tượng nếu như tất cả đều là sự thật, vậy Diệp Đường sẽ phải chịu cú sốc nặng nề đến đâu nữa?
"Ông già, tôi tưởng ông sẽ am hiểu không ít thứ, nhưng xem ra hồi còn trẻ cũng không học hành tử tế gì ha! Trẻ không học hành đàng hoàng, giờ đã thấy hối hận chưa?" Khi chúng tôi vẫn còn đang trầm mặc thì Vương Lỗi và Lâm Y Y đã nhảy xuống dưới.
Bệ đá chỗ mọi người đang đứng dần trở nên chật chội. Tôi ở sát mép ngoài, nên cảm thận được rất rõ gió thổi từ phía đáy vực lên, gió rất mạnh, lại còn sắc như dao.
Tôi không dám nhúc nhích, nhìn Vương Lỗi: "Lỗi gia, có phải anh vừa phát hiện ra cái gì rồi không? Mau nói đi, kẻo tôi ngã xuống bây giờ."
"Ok liền!" Vương Lỗi đáp: "Trại Cổ Miêu là tộc người Miêu cổ xưa nhất, mộ của người Miêu đều là mộ xác sống. Cậu đã nhìn thấy mộ xác sống của ai mà có quan tài chưa? Đây không phải là mộ xác sống, mà là quan tài treo của tộc người Bặc (Bo)!"
"Quan tài treo của tộc người Bặc? Nó lại là cái gì nữa thế?" Tôi ngớ người, hỏi lại Vương Lỗi. Anh ta nhíu mày, trưng cái vẻ như đang nhìn một kẻ vô học: "Tộc người Bặc cũng là một dân tộc thiểu số, nhưng đã tuyệt chủng rồi, chủ yếu sống ở khu vực phía Tây Nam giống như Miêu tộc ấy. Nhưng bộ tộc này rất thần bí, họ có bí pháp và cấm kỵ của riêng họ. Những cỗ quan tài treo này chính là đặc trưng của bọn họ. Trước đây tôi từng đọc một điển tích trong lịch sử, rằng quan tài treo của người Bặc không phải là một loại phong tục, mà là họ muốn hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt và đất trời để khởi tử hoàn sinh. Càng cổ đại thì càng tôn thờ thần, họ cảm thấy sau khi chết thì họ cũng chỉ là linh hồn bay lên trời. Linh hồn sau khi bay lên có thể hóa thành tinh khí đất trời, thế nên họ để quan tài treo lộ thiên là vì muốn thi thể của họ có thể hấp thu được tinh khí. Đợi đến khi tinh khí này tìm về lại được thân xác, họ có thể thức tỉnh một lần nữa!"
Vương Lỗi vừa giải thích xong, ánh mắt Diệp Đường còn đang ảm đạm bỗng chốc sáng bừng lên, cô ấy vội cất tiếng: "Vương Lỗi, vậy theo như anh nói, đây không phải mộ xác sống của người trại Cổ Miêu?"
"Đúng vậy! Đây chỉ là phép che mắt của trại Cổ Miêu mà thôi, bọn họ làm ra nhiều quan tài treo như vậy, chính là để bảo vệ hài cốt tổ tiên. Nói cách khác, chính là để bảo vệ mộ xác sống của họ. Có điều bọn họ gặp phải Lỗi gia ta, trên đời này không có thứ gì là Lỗi gia ta không phá giải được cả! Anh Cửu, tránh ra..." Vương Lỗi nói đến đây, tự dưng quay sang phía tôi kêu toáng lên.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã vô thức nhường đường cho anh ta. Vương Lỗi vọt tới, nhảy thẳng xuống vách núi.
Nhìn anh ta nhảy xuống, tôi sợ đến thót cả tim, nhưng còn chưa thốt ra được tiếng nào thì anh ta đã mất hút rồi.
Tôi vội vàng đứng ra mép tảng đá, cúi đầu nhìn xuống, nhưng chẳng thể nhìn thấy được cái gì, phía bên dưới vẫn là biển mây dày đặc.
"Cậu Vương Lỗi này có phải nhìn nhầm rồi không thế? Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?" Bác Diệp lo lắng lẩm bẩm.
Tôi lắc đầu, "Không đâu, Vương Lỗi không phải người bộp chộp, anh ta chắc chắn biết được điều gì đó, nếu không thì cũng sẽ không..."
Tôi còn chưa dứt lời đã nghe thấy Vương Lỗi gào lên inh ỏi: "Ai ui, mẹ nó! Cú nhảy này fail quá, tôi còn chưa hoàn thành cú xoay người ba trăm sáu mươi độ trên không trung đầy phiêu dật mà... Còn bị u đầu một cục nữa chứ!"
Nghe thấy tiếng anh ta vọng lên, mấy người chúng tôi mới nhất tề thở phào nhẹ nhõm. Theo hướng âm thanh vọng lên, có lẽ Vương Lỗi chỉ ở ngay trong biển mây dưới chân chúng tôi. Tuy không nhìn thấy người, nhưng cảm giác rất gần.
"Lỗi gia, anh không sao chứ?" Tôi hô lên.
"Không việc gì, mọi người mau nhảy xuống đi, phía dưới này mới là mộ xác sống thực sự này!" Vương Lỗi đáp lại.
"Vương Lỗi tìm được mộ xác sống rồi, anh ta đã tìm được rồi!" Diệp Đường sung sướng kêu lên.
Sau đó, cô ấy và bác Diệp cùng nhảy xuống. Nhưng Lâm Y Y không dám nhảy, phía dưới là vực sâu không thấy đáy, lại bị biển mây che khuất, nên hoàn toàn không rõ vách núi này sâu bao nhiêu.
Tôi thấy cô ấy đứng ở một bên rìa tảng đá, vừa nhìn xuống dưới vừa sợ hãi lùi bước về phía sau. Thật ra tôi cũng thầm sợ hãi trong lòng. Vực sâu không nhìn thấy đáy này, nếu muốn nhảy cũng phải cần có dũng khí.
"Y Y, đừng sợ, có anh ở đây!" Tôi bước tới vỗ nhẹ lên vai cô ấy. Lâm Y Y mở to đôi mắt tròn xoe ra nhìn tôi, nỗi sợ hãi đã giảm bớt đi nhiều, rồi cô ấy túm chặt lấy tay tôi.
Tôi cũng nắm chặt tay cô ấy, mang theo cô ấy cùng nhảy xuống bên dưới. Lâm Y Y sợ hãi hét lên, ôm chặt lấy tôi. Tôi cũng không biết phía dưới là thứ gì, nhưng lúc tiếp đất, tôi phát hiện ra bên dưới là một sườn dốc, không kịp đứng vững, tôi bèn ôm Lâm Y Y lăn xuống dưới.
Lăn mãi đến chỗ đất bằng, chúng tôi mới dừng lại. Tôi đỡ Y Y đứng lên, lúc này mới nhận ra là cô ấy đã sợ đến nỗi xanh cả mặt.
Còn chưa kịp an ủi cô ấy, tôi đã phải sững sờ kinh ngạc vì cảnh tượng trước mắt...
Đây là một hang đá rất lớn, gần bằng kích thước của một sân bóng rổ, nhưng không phải do con người đào ra mà là do thiên nhiên tạo nên.
Ở trong hang đá này, nhan nhản khắp nơi đều là quan tài gỗ! Không đúng, không phải quan tài gỗ, sau khi nhìn kĩ tôi mới phát hiện ra đây là quan tài được bện từ lạt tre, là quan tài bằng tre.
Những quan tài tre này không có nắp, cứ đặt chen chúc lại với nhau. Mà phía sâu bên trong hang đá này có một cái đài cao.
Trên đài cao đặt phải gần mười cỗ quan tài tre!
Xem xét xong đám quan tài tre này, tôi lại ngoái đầu lại nhìn chỗ tôi vừa lăn xuống, là một sườn dốc có độ dốc kha khá. Chỉ cần chúng tôi nhảy từ trên tảng đá xuống sẽ theo sườn dốc này lăn vào trong hang đá.
Nhưng người bình thường khi đứng ở trên tảng đá kia sẽ nghĩ phía dưới là vực sâu không thấy đáy, chắc chắn sẽ không dám nhảy xuống. Không thể không khâm phục thiết kế tài tình này!
"Trí tuệ của tộc Cổ Miêu đúng là không đơn giản!" Bác Diệp sau khi định thần lại cũng phải thở dài: "Ai mà ngờ được, mộ xác sống thật sự của trại Cổ Miêu lại là một hang đá lớn do thiên nhiên tạo ra chứ. Hang đá này mới là mộ xác sống duy nhất, chôn cất tất cả người trong trại Cổ Miêu!"
Thẳng thắn mà nói, không riêng gì bác Diệp, e là những đạo sĩ kiến thức uyên bác cũng sẽ không ngờ được mộ xác sống thật sự của trại Cổ Miêu lại trông như thế này.
Nhưng tìm được mộ xác sống là có thể tìm được nấm quan tài rồi!
À mà phải rồi, Tử Long đâu?
Tôi chợt phát hiện ra Tử Long vẫn còn chưa xuống đến đây, bèn vội hỏi: "Tử Long đâu? Anh ấy đi đâu rồi?"
"Ừ nhỉ, anh Long đi đâu rồi ta?" Vương Lỗi không thấy Tử Long đâu, nên cũng thắc mắc.
Gần như là cùng với lúc Vương Lỗi dứt lời, chúng tôi nghe thấy tiếng có người niệm chú ở bên ngoài. Âm thanh này, là của Tử Long!
Tôi bắt đầu hốt hoảng, Tử Long đang niệm chú, vậy có nghĩa là anh ấy gặp phải rắc rối rồi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận