Chúng tôi không có cách nào để lao sang phía đối diện, những cột đá này đã bắt đầu sụp đổ. Đá rơi từ trên đỉnh địa cung xuống dưới dòng sông ầm ầm, làm nước sông văng tung tóe.
Hơn nữa, bốn sợi xích sắt rơi ra từ giếng khóa rồng cũng rơi xuống loảng xoảng, hiển nhiên là chúng đã bị ông thầy bói già cắt đứt. Ông ta hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ cho chúng tôi cơ hội chạy thoát.
"Diệp Đường, đi theo đường sông, lúc nãy Tả Âm thoát ra được, chúng ta cũng có thể thoát ra được!" Tôi kéo Diệp Đường vừa tránh những tảng đá rơi xuống vừa điên cuồng chạy về phía dòng sông.
"Ầm! Ầm!"
Nhưng chúng tôi còn chưa chạy đến bên dòng sông thì nước trên bờ sông bỗng trào lên một cách điên cuồng, giống như giếng phun. Chỉ trong chớp mắt, nước trong dòng sông đã tràn qua con đường đá.
"Sơ Cửu, không hay rồi, nước sông bên ngoài thôn đã tràn vào, chắc chắn sẽ nhấn chìm địa cung này." Sau khi Diệp Đường thấy cảnh này, không khỏi lo lắng nhắc nhở tôi.
Tôi cũng nhận ra địa cung Dạ Lang đang chấn động ngày càng dữ dội, tôi đã không thể đứng vững được nữa. Các xác chết đang quỳ cũng bị cuốn trôi vào dòng nước.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nước sông đã ngập tới phía cầu thang đá.
"Bên phía giếng khóa rồng không ra được nữa, nơi duy nhất có thể thoát ra ngoài là đường sông. Diệp Đường, cô có tin tôi không?" Tôi nhìn Diệp Đường, hỏi cô ấy.
Diệp Đường mỉm cười, đáp: "Tôi tin cậu!"
"Được!" Tôi mỉm cười, sau đó kéo cô ấy nhảy xuống dòng sông. Nước tuôn ra từ dưới đáy sông. Tôi dùng sức lặn sâu xuống đáy nước, nhưng xung lực ở đáy quá mạnh, tôi hoàn toàn không thể lặn xuống sâu được.
Sau khi thử mấy lần chúng tôi đều bị đẩy lên lại. Mực nước lúc này đã càng cao hơn, gần như nhấn chìm một phần ba địa cung.
Đây chắc hẳn là cơ quan mật của địa cung, khi xây dựng nơi này, người ta đã dự tính không để người ngoài đem bí mật của nước Dạ Lang ra ngoài.
Kỹ năng bơi của Diệp Đường không tốt, sau khi uống mấy ngụm nước, khuôn mặt cô ấy đã tái nhợt, có vẻ rất khó chịu, nhìn mà khiến người ta đau lòng. Tôi sợ cô ấy chìm xuống nước, bèn ôm lấy cô ấy, lần này không có căng thẳng và ngại ngùng nữa, "Diệp Đường, tôi xin lỗi, là tôi hại cô!"
"Đồ ngốc! Chúng ta đều là người tu đạo, từ lâu đã coi nhẹ chuyện sống chết. Cậu là người tốt, tôi tin cậu. Cho dù phải xuống hoàng tuyền, chúng ta cũng coi như là có bạn!" Diệp Đường cười hào sảng.
Tôi nghe mà càng tự thấy trách mình. Mực nước ngày càng cao hơn, tôi chỉ có thể cố gắng lặn xuống dưới, nâng người cô ấy lên khỏi mặt nước để cô ấy có thể thở được. Tôi không dám buông tay, một khi tôi buông tay, cô ấy sẽ chìm xuống.
Kỹ năng bơi của tôi rất tốt, nhưng thời gian lâu dần, tôi cũng không kiên trì nổi. Cảm giác ngột ngạt ngày càng nặng nề, như thể lồng ngực tôi sắp nổ tung vậy.
Tôi thật sự không thể nín thở được nữa, nhưng tôi vừa ngoi lên để thở thì Diệp Đường cũng chìm xuống. Song lần này, không ngờ cô ấy lại chủ động ôm lấy tôi, cười rất dịu dàng: "Đồ ngốc, cậu mà chết đuối thì tôi cũng không sống tiếp được đâu. Tôi nghe nói, trước khi chết, nếu người ta nắm tay nhau thì đến địa phủ có thể tìm thấy nhau, không sợ bị lạc mất nhau, chúng ta thử chứ?"
Lời Diệp Đường nói là sự thật, tôi không thể nâng cô ấy lâu được. Đợi đến khi nước sông nhấn chìm hoàn toàn địa cung, cô ấy cũng sẽ chết.
Tôi mỉm cười nắm chặt tay cô ấy. Vừa định mở miệng thì tôi bỗng cảm thấy ngứa ở lồng ngực, giống như có thứ gì đó đang liếm ngực tôi.
Tôi vội vàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy đôi cá chép đỏ và đen lúc trước lại xuất hiện. Bọn chúng đang liếm máu trên ngực tôi, khi phát hiện tôi đang nhìn, chúng đột nhiên lặn xuống dưới theo hướng ngược lại.
Khi sắp lặn đến đáy nước thì chúng đột ngột dừng lại, gật đầu với chúng tôi.
"Sơ Cửu, bọn chúng đến để cứu chúng ta!" Diệp Đường hiểu ý của bọn chúng, kích động nói.
Tôi cũng có phần nghi hoặc, song cũng không nghĩ nhiều. Tôi kéo Diệp Đường lặn theo hướng mà đôi cá chép bơi. Lần này, tôi cảm thấy xung lực lúc trước đã biến mất.
Tôi vội vàng bơi theo đôi cá chép. Chỉ chốc lát sau đã thấy một chỗ hở ở đáy sông, còn có ánh sáng xuyên qua đó.
Đây mới là đường thoát thân!
Ngay khi nhìn thấy ánh sáng ló ra khỏi đáy sông, tâm trạng tôi trở nên vô cùng kích động như thể vừa túm được cọng rơm cứu mạng. Tôi nhìn Diệp Đường, mỉm cười dồn sức bơi ra ngoài.
Khi chúng tôi nổi lên khỏi mặt nước, chúng tôi lập tức nhận ra là mình đang ở dòng sông bên ngoài thôn Hưởng Thủy. Ngay khi bơi được vào bờ, tôi ngã lăn xuống đất, thở hổn hển vì quá mệt mỏi.
Mà cách một dãy núi, ánh trăng cũng vừa hay rọi xuống, chiếu sáng cả khu vực này. Đặc biệt là khi chiếu xuống dòng sông, sóng gợn lăn tăn trông rất đẹp.
"Cảm ơn hai ngươi! Hai ngươi tự do rồi, hãy đi đi!" Diệp Đường lại giống như không gặp phải chuyện gì, ngồi xổm bên bờ sông tạm biệt đôi cá chép có linh khí. Đôi cá chép nhảy bật lên khỏi mặt nước rồi lao đầu xuống sông bơi đi.
Cả người Diệp Đường ướt sũng, tóc cũng ướt nhẹp. Ánh trăng tinh khiết bao phủ trên người cô ấy như thể là người cô ấy đang toát ra một vầng sáng nhàn nhạt, vô cùng xinh đẹp.
Khi cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, nụ cười trên môi cô khiến vẻ đẹp của cô lại thêm phần quyến rũ, làm tôi nhìn đến ngây người.
"Đồ ngốc, nhìn đủ chưa hả?" Diệp Đường mắng một câu, tôi mới hoàn hồn lại, hoảng loạn không dám nhìn vào mắt cô ấy, chỉ biết nhìn xuống mặt sông, lắp bắp giải thích: "Tôi chỉ muốn xem xem bọn cá chép cứu chúng ta đã bỏ đi chưa... Thật ra tôi..."
Càng nói tôi lại càng thấy chột dạ, không có tí xíu tự tin nào cả, bởi ngay chính bản thân tôi cũng không tin nổi. Diệp Đường xì một tiếng, cười lớn nói: "Đi thôi, chúng ta đi tìm bác Diệp. Ông thầy bói già đó đã cướp mất trân châu Tàng Phong, không biết nhóm người bác Diệp có gặp phải ông ta chưa?"
"Ừ!" Diệp Đường nói đến chuyện chính nên tôi cũng không định tiếp tục nghỉ ngơi, lập tức đứng dậy đi về phía cửa thôn Hưởng Thủy.
Ánh trăng ở đây rất sáng, cho dù là ban đêm cũng có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng. Nhưng ngay khi đi đến cửa thôn thì chúng tôi lập tức bị dọa cho phải trốn đi.
Lúc này, chỗ cửa thôn đã bị một nhóm âm binh quỷ sai bao vây. Mặt mày bọn chúng trông cực kỳ hung tợn, tay cầm xích câu hồn, ngay ngắn đi qua đi lại quanh cửa thôn, hoàn toàn chặn kín lối ra vào.
"Chết tiệt! Lão Bí thư đã thật sự gọi bọn âm binh ra rồi, lúc trước tôi còn không tin cho lắm!" Lúc thấy cảnh này, tôi đã rất giật mình.
"Sơ Cửu, cậu không cần lo lắng, nhóm bác Diệp có cách để thoát ra!" Diệp Đường mỉm cười, tôi thấy cô ấy bấm một thủ quyết kỳ lạ, trong miệng còn đọc một câu chú ngữ mà tôi nghe không hiểu.
Tôi đang tò mò nhìn cô ấy thì thấy có hai người đi ra từ cửa thôn, chính là bác Diệp và Vương Lỗi. Ngay khi họ bước ra, đám âm binh lập tức xông tới.
Ngay lúc tôi cho rằng bọn họ sẽ bị câu hồn thì bác Diệp lại lấy ra một chồng tiền giấy dày, bôi máu mình lên đó rồi đốt cháy, đồng thời miệng hét to: "Quỷ gia địa phủ, tiểu nhân là đệ tử tu đạo của Đạo gia. Vô tình xông vào thôn này, cầu xin Quỷ gia nể mặt, cho tiểu nhân mượn một con đường, mỗi tiết Thanh Minh nhất định sẽ hóa vàng mã cung phụng!"
Có vẻ như bác Diệp và Vương Lỗi không nhìn thấy đám âm binh đang bao quanh, chỉ là vừa thành kính xin xỏ, vừa rải tiền giấy bị đốt cháy.
Tôi thấy Vương Lỗi đã sợ đến mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn cố làm bộ như không nhìn thấy gì, kéo góc áo của bác Diệp từ từ đi ra khỏi cửa thôn.
Họ đi rất chậm, chẳng khác gì một ông già đang bước đi, mỗi bước đều như là đang giẫm lên trái tim tôi, khiến tôi lo sợ đám âm binh đó sẽ đột nhiên dẫn bọn họ đi.
Mà ngay lúc này, một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, thổi tung tro tàn của đống tiền giấy, vừa vặn thổi bay vào tay đám âm binh xung quanh.
Tôi thấy, ngay khi tro tàn rơi vào tay họ thì lập tức biến thành tiền âm phủ thật.
Khi nhìn đến đây, Diệp Đường mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười thoải mái: "Âm binh nhận tiền giấy rồi sẽ không câu hồn bọn họ nữa."
Quả nhiên Diệp Đường vừa nói xong, đám âm binh đã thật sự nhường ra một con đường. Vương Lỗi lập tức kéo bác Diệp bước ra ngoài. Ngay khi chạy ra thấy chúng tôi, anh ta vội vã kêu than khổ sở: "Mẹ nó, thiếu chút nữa đã dọa bay mất cả hồn vía của Lỗi gia ta! Nhiều âm binh như vậy, câu mấy chục lần hồn của chúng ta đều được. May mà có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, xem ra sau này Lỗi gia ta cũng phải kiếm thêm ít tiền. Nếu không lần sau gặp các đại gia của địa phủ cũng không có gì để lót tay cho bọn họ!"
Tôi bất lực cười nói: "Bác Diệp, Vương Lỗi, các người có nhìn thấy ông thầy bói già không? Trân châu Tàng Phong do long khí ngưng tụ thành đã bị ông ta cướp đi rồi!"
"Hỏng rồi!" Vương Lỗi nghe tôi hỏi lập tức kêu lên, lắc đầu nói: "Chắc chắn là lão ta đã trốn rồi, từ cửa sau. Thằng già đểu cáng này, lần đầu tiên tôi nhìn thấy lão ta đã cảm thấy trên người ông ta có tà khí, hiển nhiên không phải loại tốt lành gì. Thật không ngờ, lão ta dám cướp trân châu Tàng Phong thật. Tuy nhiên, lão ta có thể tránh được nhất thời, không thể tránh được mãi đâu, ha ha..."
"Thôi vậy, chúng ta cứ lo sống sót được đã rồi lại bàn tiếp! Mau đi thôi, lát nữa bọn âm binh đó trở mặt không nhận người thì chúng ta cũng không đi được nữa đâu!" Bác Diệp quay đầu nhìn đám âm binh vẫn đang chặn ở cửa thôn, nghiêm túc nói.
Ừ, tôi gật đầu, rồi vội vàng dẫn đầu đi ra ngoài.
Nhưng ai mà ngờ, chúng tôi chưa đi được bao xa, bỗng có âm binh ở phía sau chúng tôi hét lên: "Lý Sơ Cửu, người của thôn Ma Câu! Người đã chết, lập tức đem hồn của nó xuống địa phủ!!!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận