Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 140: Mất hết tính người

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Ván gỗ trong phòng này được lát rất khít với nhau, ánh sáng dưới mật thất hoàn toàn không thể lọt ra ngoài được. Chỉ có tấm ván ngay chỗ tôi nằm là có bốn cái khe hở to bằng ngón cái nên mới có ánh sáng lọt ra được. Mà tiếng "phập... phập... phập" kia được truyền ra từ mật thất phía dưới!
Tôi vừa nằm sấp xuống sàn nhà để quan sát, mùi máu tanh đã bốc thẳng lên qua khe hở, sộc vào mũi tôi, thứ mùi này thật khiến người ta buồn nôn. Tôi ngừng thở, áp sát mắt vào khe hở để nhìn xuống dưới, đúng lúc nhìn thấy một cảnh tượng khiến tôi dựng hết cả tóc gáy.
Trong khoảnh khắc này, tôi đột nhiên nghĩ đến Lâm Y Y, sợ cô ấy nhìn thấy sẽ hét ầm lên nên tôi vội vàng nhìn về phía cô ấy.
Lúc tôi nhìn Lâm Y Y, đôi mắt của cô ấy đã trợn to, khuôn mặt trắng bệch vì quá sợ hãi. Nhưng cô lại nhịn xuống, hai tay bịt chặt miệng mình, chỉ sợ bản thân sẽ kêu ra tiếng.
Thấy cô ấy sẽ không gây ra tiếng động, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhìn vào trong mật thất...
Mật thất ở phía dưới rất đơn giản, chỉ có một cái phản rất dài, còn lại là một số công cụ làm nông và một số thứ đồ bỏ đi.
Mà ở bên cạnh cái phản kia có một người đang đứng, nhìn vóc dáng thì chắc cũng không còn trẻ cho lắm. Người này mặc một bộ quần áo vải bông cũ kỹ, hình thể khá cao lớn, tôi không nhìn thấy được mặt của ông ta.
Bóng đèn điện được treo ngay trên đỉnh đầu người này, vầng sáng của nó khá chói mắt nên tôi không thể thấy rõ mặt mũi của ông ta. Tôi thấy ông ta cầm một con dao phay to và nặng, đang chặt "phập... phập..." vào thi thể của một đứa bé. Tiếng "phập... phập... phập" trước đó chúng tôi nghe thấy được chính là tiếng ông ta chặt thi thể của đứa bé.
Đứa bé kia đã chết rồi. Nó chỉ khoảng hai ba tuổi, nằm thẳng trên tấm thớt. Mà ở trên tấm thớt này còn đặt một chậu gỗ lớn, bên trong đầy nửa chậu là thịt vụn.
Thịt vụn và xương trong đó, vừa nhìn đã biết ngay rằng đó là của đứa bé đang bị ông ta chặt xác. Lúc chúng tôi nhìn chằm chằm vào đó, thầy bói quỷ kia bỗng nhiên ngừng lại. Tôi thấy ông ta cười khặc khặc đầy biến thái, sau đó cầm lấy tay của đứa bé kia, bàn tay ông ta kẹp lấy năm ngón tay của nó.
Lúc ngón tay ông ta kẹp ngón tay của đứa bé, tôi mới phát hiện ra, ngón tay của ông ta hoàn toàn không có tý thịt nào, trông không khác gì móng vuốt của diều hâu, rồi lại càng giống như chỉ có một lớp da người nhăn nheo đang bao bọc lấy các đốt xương ngón tay. Ngón tay ông ta trông rất xấu xí, không giống như là tay của người sống.
Tiếp theo đó, thầy bói quỷ này cắt một dao vào đầu ngón tay của đứa bé, máu chảy ra đã biến thành màu đen, chắc nó đã chết được mấy canh giờ rồi.
Tôi còn chưa thấy rõ đã nghe thấy được mấy tiếng rắc rắc giòn giã vang lên, tiếp đó tôi thấy ngón tay của thầy bói quỷ đột nhiên khép chặt lại với nhau. Rồi ông ta kéo giật lại thật mạnh, nháy mắt đã rút luôn mấy đốt xương ngón tay của đứa bé ra.
Tay của trẻ con vốn đã nhỏ, xương ngón tay cũng vừa nhỏ vừa giòn. Sau khi rút hết xương ngón tay của nó ra, ông ta bỏ thẳng vào miệng mình, nhai rau ráu.
Thứ tiếng đó khiến tôi nghe mà sởn cả gai ốc! Tôi không nhìn thêm nổi nữa, đầu óc tôi chỉ toàn những tiếng ù ù, mẹ kiếp, đúng là quá biến thái.
Ngay vào lúc tôi nghiêng đầu đi, Diệp Chu Tinh bỗng nhiên kéo tôi rồi chỉ tay xuống dưới. Tôi ngẩn ngơ, lại nhìn xuống dưới lần nữa. Lần này vừa nhìn thì tôi thấy ngay cảnh tượng kinh hoàng, tay của thầy bói quỷ đã có sự thay đổi như thể kỳ tích xảy ra.
Vốn dĩ ngón tay của ông ta như móng vuốt khô quắt, nhưng sau khi ăn xương ngón tay của đứa bé này, ngón tay của ông ta lại trở nên đầy đặn, giống như lại có được máu thịt. Chỉ trong một hai phút ngắn ngủi, tay của thầy bói quỷ đã biến thành tay của người sống, không có gì khác thường!
Tôi còn chưa kịp phản ứng, ông ta đã bắt đầu xử lý phần thi thể còn lại của đứa bé. Ông ta băm nhỏ nó ra, thủ pháp có phần giống với các thầy (rogyapa, cách gọi người xử lý xác chết của người Tây Tạng) thực hiện nghi lễ thiên táng.
"Ông ta chính là thầy bói quỷ. Bởi vì dùng thuật ma sờ cốt để đoán mệnh cho người chết nên gặp báo ứng và bị trời phạt, ngón tay của bọn họ sẽ từ từ khô héo, thậm chí biến thành xương khô. Tôi không ngờ rằng ông ta lại tìm ra được phương pháp tà dị như vậy để đối phó trời phạt và báo ứng. Có điều, thủ đoạn này quá tàn nhẫn!" Ngay lúc tôi đang xem đến ngơ ngác, Diệp Chu Tinh nhỏ giọng nói bên tai tôi.
Lần này tôi thật sự đã được mở mang tầm mắt. Nhìn thấy thủ đoạn của thầy bói quỷ này, tôi nghĩ đến thảo quỷ bà không có ngón trỏ. Bọn họ đều dùng tà thuật, tôi cũng thấy được phản phệ mà bọn họ gặp phải!
Vốn dĩ Tử Long còn định xuống dưới cứu đứa bé đó, thế nhưng bị Diệp Chu Tinh kéo lại. Cô ấy nói đứa bé đã chết rồi, chúng tôi không thể rút dây động rừng, phải tìm hiểu xem, rốt cuộc thầy bói quỷ này muốn làm gì.
Phơi khô da người, phân thây thi thể của một đứa bé, nhất định là ông ta có bí mật nào đó không thể để cho người khác biết được!
Tôi không nhìn nổi nữa, mùi máu tanh bên dưới bốc lên càng ngày càng nồng, tiếng chặt "phập... phập... phập" còn đang tiếp tục vang lên.
Tôi nhẹ nhàng đứng lên, nhón chân bước đến bên cạnh cửa sổ. Sắc mặt Lâm Y Y trắng bệch, cô ấy cũng không dám xem tiếp nên đi đến bên cạnh tôi, vẻ mặt tiều tụy.
Tôi khẽ vỗ vai cô ấy, cười bảo không sao đâu. Tử Long và Diệp Chu Tinh còn đang nằm quan sát qua mấy cái lỗ, hai người đều muốn xem tiếp.
Đợi khoảng mười phút sau, âm thanh kia đột nhiên ngừng lại. Tử Long và Diệp Chu Tinh đột nhiên đứng dậy, nhón chân lên rồi nhanh chóng đi về phía tôi.
Tôi lộn ra ngoài cửa sổ đầu tiên. Chúng tôi vừa nhảy ra liền vội vàng trốn dưới bậu cửa sổ. Chốc lát sau, thầy bói quỷ kia bưng chậu thịt vụn đi lên.
Sau khi ông ta bật đèn lên, tôi thấy được khuôn mặt của ông ta một cách rõ ràng, hẳn là ông ta đã ngoài năm mươi tuổi. Trên mặt ông ta toàn là vết sẹo, chi chít nhìn rất dữ tợn và khủng bố, càng làm cho người ta có cảm giác hung ác. Trên mặt và trên người ông ta bắn đầy máu lúc chặt xác, nhìn lâu một chút thôi là thấy ớn lạnh trong lòng.
Mà lúc chúng tôi nhìn ông ta, ông ta đã đi từ cửa sau ra sân sau. Chúng tôi không dám qua đó, chỉ có thể nhìn lén từ ngã rẽ.
Còn chưa thấy được bóng dáng của ông ta, chúng tôi đã nghe thấy tiếng kêu "kéc kéc", ngay sau đó là tiếng đập cánh phịch phịch.
Nhìn về nơi phát ra âm thanh, chúng tôi thấy vô số con quạ đen đang bay đến, đậu xuống sân sau, tiếng kêu kéc kéc của chúng thực sự khiến người ta nghe mà bực bội!
Mà thầy bíu quỷ còn hất đống thịt của đứa bé xuống đất, những con quạ đen kia lập tức xông ào lên mổ lấy mổ để.
Lúc thấy được cảnh tượng này, trong lòng chúng tôi mới có đáp án tại sao thôn Tiểu Nghĩa này lại có nhiều con quạ đen như vậy. Hóa ra không phải là do người trẻ tuổi kia dẫn chúng đến, mà là thầy bói quỷ này cho chúng ăn thịt của trẻ con.
Chỉ có điều, thầy bói quỷ cho những con quạ đen này ăn thịt người để làm gì?
Vào lúc tôi trầm tư suy nghĩ, Tử Long cũng nhỏ giọng nói: "Thủ đoạn này có phần giống với thầy táng ở Tây Tạng, nhưng điểm khác biệt là thầy táng nuôi kền kền, mà kền kền chính là thần linh trong lòng bọn họ. Còn thủ đoạn của thầy bói quỷ này lại là hại người. Cũng không biết là con nhà ai nữa. Nói chung không thể bỏ qua cho lão già khốn kiếp này được!"
"Ăn đi, ăn đi, cho chúng mày ăn no rồi, kế hoạch của bọn tao cũng có thể bắt đầu, nỗi thống khổ của tao cũng sẽ kết thúc!" Mà đúng vào lúc này, thầy bói quỷ đột nhiên mỉm cười rồi lẩm bẩm.
Tiếng nói của ông ta rất khó nghe, giống như thể dây thanh quản đã bị tổn thương, giọng nói không khác gì tiếng vịt đực.
Thật ra tôi cũng đã có suy nghĩ giết ông ta rồi, thế nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thể ra tay được, lão thầy bói và Chu Bát Tự đứng sau lưng ông ta còn chưa xuất hiện, bây giờ chưa phải là lúc trừng phạt ông ta.
Một lúc sau, thầy bói quỷ về lại trong nhà. Để lại những con quạ đen vẫn còn đang tranh giành thịt người, chúng tôi cũng chuẩn bị rời khỏi đây.
A!
Nhưng lúc chúng tôi chuẩn bị lui ra ngoài, Lâm Y Y ở phía sau tôi đột nhiên hét lên.
Chết tiệt! Vừa nghe thấy tiếng hét của cô ấy, tôi biết ngay là hỏng chuyện. Lúc tôi quay đầu lại, Lâm Y Y đang khủng hoảng chỉ lên mái hiên trên đỉnh đầu chúng tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, cũng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh! Thứ trước hết tôi thấy được là những đốt xương ngón tay được treo lơ lửng không khác gì mấy chiếc chuông giá. Gió vừa thổi qua, những đoạn xương va chạm nhau rồi phát ra tiếng leng keng, lanh lảnh rất dễ nghe, thậm chí còn êm tai hơn tiếng chuông gió thật!
Nhưng thứ này còn chưa tính là đáng sợ, thứ đáng sợ nhất chính là trên xà nhà có một con quạ đen huyết đồng đang nhìn chòng chọc vào chúng tôi.
Con quạ đen này có cặp mắt không còn tý màu đen nào, chỉ còn một màu đỏ như máu khiến người ta phải sởn hết cả gai ốc!
Khó trách Lâm Y Y sẽ sợ hãi kêu lên. Cho dù là tôi thấy cảnh này cũng sẽ toát mồ hôi lạnh!
Tất cả mấy người chúng tôi đều sửng sốt khi thấy cảnh tượng phía trên đầu mình. Nhưng còn chưa kịp hoàn hồn, chúng tôi đã nghe thấy tiếng quát đầy phẫn nộ: "Là ai? Còn không cút ra đây cho bố mày!"

Bình Luận

0 Thảo luận