Nghĩ tới việc đệ tử nhà họ Bạch phía sau lưng là người chết thì tôi bỗng cảm thấy đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng tôi giả bộ không biết gì, lặng lẽ nhìn xuống đất. Có bóng! Vậy chứng tỏ là người, không phải ma quỷ.
Tôi cố ý đi chậm lại, chủ động mở miệng nói chuyện:
“Người anh em này, cậu nói xem, người đã chết có thể cải tử hoàn sinh không?”
“Không! Người đã chết sẽ chỉ có thể biến thành ma quỷ, không thể sống lại!”
Người này đáp lại tôi.
“Vậy à?”
Tôi cười, tiếp tục hỏi:
“Vậy nếu người bị lột da, có thể trở thành một người khác không?”
Tôi cố ý thăm dò hắn. Tôi nói xong bèn thấy bóng của hắn nhào về phía mình. Tôi vội vàng nhảy về phía trước, đồng thời quay người lại nhìn hắn, lạnh lùng quát:
“Giả thần giả quỷ, mau hiện ra nguyên hình!”
“Muốn thấy mặt ta, vậy thì để mạng lại!”
Kẻ này rõ ràng đang cười lạnh, nhưng nụ cười trên mặt hắn cứng đơ, không bình thường chút nào, đó hoàn toàn là vì hắn đang dán da mặt của người khác.
Mà khi hắn đang nói thì đồng thời cũng ra tay với tôi, một chưởng đánh mạnh vào lồng ngực. Hắn ra tay quá nhanh, tôi căn bản không có cơ hội né đòn.
Cảm nhận được sức mạnh ghê gớm của cú đấm, tôi không dám coi thường. Luồng chân khí giống như con cá nhỏ trong đan điền chạy tới lòng bàn tay tôi trong nháy mắt.
Bịch một tiếng! Hai nắm đấm đụng nhau. Tôi lập tức cảm thấy bàn tay mình tê dại không còn cảm giác, cả cánh tay bị chấn động tới mức như muốn rớt ra.
Tôi còn phải lui lại mấy bước. Vậy mà kẻ đứng trước mặt không hề bị sao cả. Hắn vẫn đứng vững vàng trước mặt tôi.
Đôi mắt lạnh lùng đó nhìn tôi và nói:
“Còn nhỏ tuổi mà đã tu luyện được chân khí, thật không đơn giản, xem ra là thế hệ sau của phái Huyền Chân.
Cánh tay tôi chưa hồi phục lại. Tôi không dám vội vàng ra tay. Sức mạnh của kẻ này quá đáng sợ. Nếu tôi không có chân khí thì chắc chắn đã bị cú đấm vừa rồi của hắn đánh cho trọng thương.
Tôi cắn răng, âm thầm hít thở sâu vài hơi, khiến khí tức trong cơ thể tôi ổn định lại được đôi chút. Đồng thời tôi cũng cố gắng kéo dài thời gian:
“Nếu tôi đoán không sai, ông chính là ông Bí thư đúng không? Người trong thôn này, căn bản không hề bị chôn trong những căn nhà cũ đó mà được ông dùng để nuôi trùng thuật. Còn những người chôn trong các căn nhà đều là những người đã xông vào đây tìm giếng khóa rồng. Các người giết nhiều người như vậy mà không sợ gặp nghiệp chướng sao?”
“Ha ha…”
Tôi vừa nói xong, kẻ này đã cười ha hả:
“Người trong thôn đều là tự sát cả, tự nguyện dùng tính mạng của mình để bảo vệ nơi này. Còn những kẻ kia đều là những kẻ muốn tới cướp đồ trong giếng khóa rồng, đều đáng chết cả!”
Khi biết những người dân thôn đều tự sát để nuôi trùng thuật, tôi cảm thấy kinh ngạc. Nhưng tôi biết, nhất định có liên quan tới thứ ở trong giếng khóa rồng.
“Rốt cuộc trong cái giếng đó cất giấu thứ gì? Mà khiến các người dùng cả tính mạng để bảo vệ? Còn khiến bao nhiêu người của các gia tộc đạo môn tới tranh đoạt vậy?”
“Nói cho cậu cũng không sao, bởi vì người chết có thể giữ bí mật! Thứ chôn trong giếng khóa rồng chính là vận mệnh của tộc Dạ Lang chúng ta, cũng chính là bảo bối mà các người muốn tranh cướp!”
Giọng điệu kẻ này mỗi lúc một nặng. Khi hắn nói tới câu cuối cùng, ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo, hắn ra tay với tôi ngay tức thì.
Tôi biết sức mạnh của hắn nên không dám liều mạng, chỉ có thể vừa đánh vừa lui, định dụ hắn tới chỗ của Tả Âm. Nhưng hình như kẻ này nhìn ra ý đồ của tôi nên khi tôi lui lại, hắn càng gia tăng tốc độ, ép tôi lui bằng một chưởng rồi thình lình phi tới, chặn ngay trước mặt tôi.
Tôi bị hắn chặn lại, cũng không có ý định né tránh mà bắt đầu chủ động phản kích. Tôi cầm chủy thủ, tấn công hắn điên cuồng nhưng thân pháp và tốc độ ra tay của kẻ này quá nhanh, tôi không thể làm hắn bị thương nổi.
Sau khi đấu qua lại liên tục hai mươi hiệp, kẻ này đột nhiên cười gằn, nói:
“Kết thúc rồi, hậu nhân của phái Huyền Chân cũng chỉ đến vậy mà thôi, chẳng trách bị kẻ khác tiêu diệt!”
Hắn vừa dứt lời bèn xông lên. Tôi cũng cầm con dao găm nghênh đón. Nhưng khi con dao của tôi sắp đâm vào bàn tay hắn thì tôi thấy tay trái của hắn đột nhiên kết thành một đường ấn kim cương, miệng hắn niệm ngũ lôi quyết.
Trong thời gian nhanh như tốc độ ánh sáng, hắn đã niệm xong ngũ lôi quyết. Ấn kim cương của bàn tay phải đẩy mạnh về phía tôi. Nó còn chưa chạm tới con dao găm thì tôi đã nghe thấy một tiếng sấm rền nặng nề vang lên, đầu tôi lập tức ong ong.
Tiếng sét còn chưa tản ra thì đồng thời, lồng ngực tôi cũng bị chấn động khiến tinh thần tôi chao đảo. Chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi không chú ý, tay trái của hắn hóa chưởng, đánh mạnh vào vai tôi.
Cơ thể tôi bị đánh ngược ra sau, ngã lăn xuống đất, máu tươi phun ra từ miệng. May là có chân khí che chở nên bả vai tôi mới không bị đánh gãy.
Nhưng chỉ cần tôi khẽ động đậy là toàn thân lại đau tới rụng rời, hơn nữa tôi còn không đứng dậy nổi.
“Ha ha, chết trong tay ta cũng không hề oan uổng cho cậu!”
Kẻ này từ từ đi về phía tôi. Trong mắt hắn toàn là sát ý.
“Ức hiếp một tiểu bối thì là cao thủ cái gì chứ?”
Khi kẻ này định giết tôi thì một giọng nữ đột nhiên vang lên ngay phía sau lưng hắn.
Tôi nhìn theo tiếng nói, lập tức trông thấy một cô gái rất xinh đẹp. Cô gái tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, dáng người cao gầy, mặc bộ quần áo thể thao, hoàn toàn hiện ra những đường cong của cơ thể.
Da mặt cô trắng nõn không tì vết, là gương mặt trái xoan đúng chuẩn. Dưới đôi lông mày cong cong hình lá liễu là đôi mắt to trong veo, lanh lợi như biết nói chuyện. Chiếc mũi dọc dừa, đôi môi mỏng khẽ mím càng toát ra vẻ quyến rũ, động lòng người.
Khi tôi nhìn cô thì cô cũng đang nhìn tôi cười ngượng ngùng. Khuôn mặt tôi bỗng đỏ bừng. Cô rất xinh đẹp, đẹp như mẹ tôi! Phản ứng đầu tiên của tôi chính là suy nghĩ này.
Đúng lúc này, kẻ định giết tôi quay qua nhìn bọn họ, lạnh lùng hỏi:
“Các người là ai?”
“Diệp gia xin thỉnh giáo!”
Người nói là một ông lão tầm hơn sáu mươi tuổi. Tóc ông ta đã trắng hết cả, khuôn mặt cũng toàn vết đồi mồi nhưng nhìn trông ông rất hiền lành, thân thiện.
“Không cần biết các người là người của gia tộc đạo môn hay là tam đại môn phái nào, tới thôn Hưởng Thủy của ta thì đứng nghĩ tới việc sống sót đi ra!”
Kẻ này hừ một tiếng, đánh thẳng về phía ông lão.
Chỉ trong chớp mắt, bọn họ bắt đầu đánh nhau.
“Cậu không sao chứ?”
Cô gái kia đi tới, cười hỏi thăm tôi, trên khuôn mặt hiện lên má lúm đồng tiền.
Tôi không dám nhìn cô, chỉ lắc đầu nói:
“Không sao, cảm ơn ân cứu mạng của cô!”
Tôi cố gắng đứng lên nhưng vừa cử động thì bả vai lại đau gần chết. Cô gái này nhìn thấy tôi quật cường vậy, không khỏi bật cười, sau đó thò tay ra đỡ tôi dậy, nói:
“Tôi tên là Diệp Đường, còn cậu?”
Trên người cô có một mùi hương thoang thoảng khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. Nhưng khi vừa chạm vào cơ thể cô ấy, toàn thân tôi cảm thấy không được tự nhiên tý nào. Tôi ngại ngùng dịch tay lên trên thêm một tý:
“Tôi tên Lý Sơ Cửu, cảm ơn cô đã cứu tôi. Tôi nợ cô một mạng sống, nếu có thể sống sót rời đi, sau này chắc chắn tôi sẽ báo đáp!”
“Vậy thì phải sống để rời khỏi nơi đây đấy nhé!”
Diệp Đường cười hì hì, lấy ra một bình sứ. Cô ấy mở nắp bình, lấy ra một viên đan dược, kêu tôi uống, còn giải thích:
“Đây là thuốc trị thương do Diệp gia chúng tôi luyện chế, rất có hiệu quả đối với nội thương.”
Tôi cũng không khách sáo, bả vai và cánh tay tôi đều không thể cử động nữa. Tôi cảm ơn một tiếng rồi nuốt viên thuốc. Khi tôi vừa nuốt viên đan dược xong thì ông lão đi cùng Diệp Đường đã đánh bại kẻ đeo mặt nạ da người.
Ông lão này đúng là không hề đơn giản! Chắc chắn Diệp Đường và ông lão này cũng tới vì giếng khóa rồng.
Tôi đang chìm trong suy nghĩ của mình thì ông lão Diệp gia đã đi tới xé mặt nạ da người của kẻ kia. Mặt nạ vừa được xé ra, tôi nhìn thấy bộ mặt thật dưới lớp mặt nạ, đó là ông Trần.
Tôi vừa nhìn thấy ông ta thì trong lòng đã khẳng định, những người xông vào đây đều đã bị ông ta và lão Bí thư giết chết.
Tôi nhìn ông ta, hỏi giọng lạnh lùng:
“Nói, bạn của tôi ở đâu?”
Tôi vừa hỏi, ông Trần đã cười phá lên:
“Không sai, bạn của mày là do ta giết, nó đã chết rồi! Ha ha… Ta nói cho các người biết, canh ba sắp tới rồi. Toàn bộ những người ngoài tới thôn Hưởng Thủy như các người sẽ phải chôn xác ở đây vĩnh viễn.”
Sau khi ông Trần nói xong bèn dồn sức đấm mạnh vào huyệt thái dương của mình. Máu đồng thời phụt ra từ mắt và mũi, đến cả một tiếng kêu đau cũng không phát ra, ông ta cứ thế mà chết!
Còn tôi khi nghe nói Triệu Tử Long đã bị ông ta giết chết thì ngây người. Đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thật này!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận