Tôi cử động tay chân mình, phát hiện mình đã có thể dùng sức. Trước đó chúng tôi trúng phải hương mê hồn nên cả người mới bị mất hết sức lực.
Thuốc mê này cần hai tiếng mới hết tác dụng, nhưng hiện giờ tôi đã khôi phục lại rồi. Đây tuyệt đối không phải là do thể chất của tôi khác với người bình thường, mà là con trai của bác thợ rèn đã thầm ra tay.
Tôi nhớ lúc mình bị đặt lên đèn trời, cậu ta đã xông tới cắt vào tay tôi một nhát, còn nắm chặt lấy tay tôi.
"Đúng, nhất định cậu ấy đã ra tay vào lúc đó!" Ý thức được điều này, tôi vội vàng giơ tay mình lên, cúi đầu quan sát thật cẩn thận.
Quả nhiên tôi thấy trong lòng bàn tay của mình có vết máu của cậu ta. Vết thương mà cậu ta tạo ra rất nông, chỉ như một vết cứa mà thôi.
Nhưng xung quanh vết thương còn có máu khô! Hiển nhiên đây không phải là máu của tôi, là do con trai bác thợ rèn để lại.
Lúc ở quán trọ Tử Thi, những thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa đều không trúng độc, cũng chỉ có chúng tôi bị trúng độc thôi. Điều đó chứng minh là bọn họ đã uống thuốc giải từ trước đấy. Lúc nãy con trai bác thợ rèn cũng cắt lòng bàn tay mình, hòa máu của cậu ta vào máu của tôi.
Trong máu của cậu ta có thuốc giải. Nghĩ đến đây thì tôi đã rõ, trong lòng cũng trở nên vui mừng. Thiếu niên này không đơn giản chút nào, có thể phân biệt đúng sai, còn suy nghĩ vô cùng cẩn thận nữa.
Tôi vẫn cho rằng cậu ta hận tôi đã hại chết cha cậu ta, thật ra hoàn toàn không phải, cậu ta làm vậy là vì muốn cứu tôi, cậu ta tin tưởng tôi!
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp. Và rồi, tôi lại phát hiện ra một điều khác nữa.
Giữa lớp dây thừng đang trói chặt tôi có kẹp một con dao. Con dao này kẹp ở giữa sợi dây, nếu không để ý thì hoàn toàn không thể phát hiện ra được.
Vẫn là nhờ con trai bác thợ rèn. Tôi bị dây thừng trói chặt, cho dù khôi phục sức lực, nhưng nếu không có vũ khí thì cũng khó thoát ra được!
"Nhóc con, cảm ơn cậu!" Tôi vui mừng khôn xiết, âm thầm nói câu cảm ơn.
Tiếp đó, tôi vặn vẹo ngón tay, cố gắng kẹp lấy con dao rồi từ từ cắt dây thừng.
Tử Long và tôi ở gần nhau nhất. Sau khi nhìn thấy động tác của tôi, anh ấy tò mò hỏi: "Sơ Cửu, em đang làm gì vậy?"
Tôi cười đáp: "Tử Long, em đã khôi phục sức lực. Là con trai của chú thợ rèn, lúc nãy không phải cậu ta muốn giết em mà là muốn cứu em. Chờ em, em sắp cắt đứt dây thừng rồi!"
"Ồ!" Tử Long nghe xong, đầu tiên là ngẩn ra, một giây sau thì kích động ra mặt, liên tục nói: "Tốt, tốt! Trời cao đúng là không tuyệt đường sống của chúng ta. Em cẩn thận một chút..."
"Vâng." Tôi tiếp tục cắt dây thừng. Sợi dây thừng rất chắc chắn, nhưng con dao này cũng bén lắm.
Có điều, hai tay tôi bị trói rất chặt, chỉ có thể cắt dây từ từ. Lúc cắt dây thừng, tôi cũng không quên chú ý tình hình xung quanh. Người ở dưới không thấy được rõ hiện trạng của chúng tôi, điểm này đúng là đã khiến tôi tiết kiệm được khá nhiều thời gian.
Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn đèn trời da người trên đầu mình. Lửa ma màu xanh thẫm còn đang cháy, chỉ cần còn khí nóng, đèn trời da người sẽ không xẹp xuống, đương nhiên cũng sẽ không rơi xuống.
Ba người còn lại canh chừng lối chúng tôi vừa đi vào cho tôi, chỉ sợ người của Linh tộc sẽ đánh tới đây. Thế nhưng trong khoảng thời gian vừa rồi, chúng tôi hoàn toàn không thấy bất cứ động tĩnh nào.
Xem ra người của Linh tộc sẽ không đến đây. Bọn họ không đến, tôi đương nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, như vậy sẽ bớt đi một đối thủ mạnh.
Cắt khoảng mười phút, sợi dây thừng cột tay tôi mới đứt, hai tay tôi đã có thể hoạt động tự do.
Còn một sợi dây thừng cột tôi và đèn trời lại với nhau, bây giờ tôi đang ở ngay phía dưới ngọn lửa ma, tôi vừa buông tay thì sợi dây thừng này sẽ siết chặt eo tôi, chịu tải trọng lượng cả người tôi.
Tôi cảm thấy eo mình quặn đau, nếu còn tiếp tục như vậy thì eo tôi sẽ đứt mất. Tôi cắn răng, một tay cầm lấy sợi dây thừng buộc ngang eo, hai chân thì quấn lấy sợi xích sắt bên cạnh, hóp bụng lại rồi bắt đầu cắt dây thừng.
Tốc độ của tôi rất nhanh, khoảng hai ba phút là cắt đứt được sợi dây thừng cuối cùng này. Dây thừng vừa đứt, cả người tôi cũng mất đi điểm tựa, bởi vậy rơi thẳng xuống.
Cũng may chân tôi quấn lấy sợi xích sắt, cho nên tôi chỉ theo quán tính bị rơi xuống dưới một khoảng. Tôi vội ngậm con dao vào miệng mình, hai tay nắm chặt lấy sợi xích sắt, lúc này mới không rơi xuống nữa.
Tử Long cách tôi đến vài mét, tôi không thể với tới để cắt đứt dây thừng trên người anh ấy được. Hai tay của anh ấy lại bị trói, hương mê hồn vẫn chưa hết tác dụng, cho dù cắt đứt dây thừng thì anh ấy cũng rơi xuống thôi.
"Tử Long, bác Diệp, Diệp Chu Tinh, mọi người chờ tôi. Sau khi lấy được thuốc giải, tôi sẽ cứu mọi người ra ngay!" Tôi dặn dò bọn họ. Tử Long gật đầu, đáp: "Sơ Cửu, phải thật cẩn thận! Nếu gặp được chuyện gì không thể giải quyết thì cứ mặc kệ bọn anh, chạy đi ngay lập tức, biết chưa?"
"Em không sao!" Tôi cười nói: "Chúng ta cùng đến thì phải cùng đi. Thầy bói quỷ có thuốc giải, chắc chắn lão vẫn cho rằng, em đang bị trói trên đèn trời. Lúc này em lẻn vào đó, lão sẽ không biết đâu. Mọi người chờ em, phải giải được hương mê hồn cho mọi người rồi thì mới có thể cứu mọi người xuống dưới được!"
"Được!" Bác Diệp đồng ý, còn nhắc nhở tôi: "Sơ Cửu, cháu nhất định phải cẩn thận. Tử Long nói đúng, nếu thật sự không còn cách nào thì cháu cứ chạy đi, dù sao cũng phải có một người sống ra khỏi đây. Nếu chúng ta đều chết, vậy Chu Bát Tự sẽ có thể dấy lên cuộc chiến giữa Đạo môn và Linh tộc. Chỉ cần cháu còn sống thì có thể ngăn chặn điều đó xảy ra."
Tôi biết điều bác Diệp lo lắng, nếu tất cả chúng tôi đều chết hết, Chu Bát Tự sẽ nói với Đạo môn là người của Linh tộc giết chúng tôi. Với thế lực và uy tín của nhà họ Diệp, tất nhiên Đạo môn sẽ khai chiến với Linh tộc.
Vừa nghĩ đến những điều này, tôi thấy trọng trách trên người mình rất nặng, áp lực cũng rất lớn! Thành bại đều nằm trong tay tôi.
Tôi cắn răng, đáp: "Mọi người yên tâm đi, cháu nhất định sẽ cứu mọi người ra ngoài!"
Nói xong, tôi đu theo sợi xích sắt xuống dưới đất. Sợi xích sắt này to bằng cổ tay, rất sần sùi, ma sát cũng lớn nên tôi không định trượt thẳng xuống. Khoảng cách từ đây đến mặt đất cũng phải mười mét, nếu trượt thẳng xuống, cho dù còn sống thì hai chân cũng gãy mất.
Nhưng cho dù là thế, hai tay tôi vẫn bị ma sát rất nhiều, giờ thì nó đau rát như thể sắp bốc cháy, hình như còn sưng tấy lên.
Lúc đu xuống dưới, tôi vẫn luôn chú ý tình hình bên dưới. Người của Chu Bát Tự vẫn luôn đứng canh chừng chúng tôi, thế nhưng hình như vì quá buồn chán nên bọn họ đều ngồi dưới đất hút thuốc tán gẫu, hoàn toàn không chú ý đến tình hình ở phía trên.
Tổng cộng có bốn người, lúc này tôi đang đu xuống ngay phía trên đỉnh đầu bọn họ. Tôi không dám gây ra chút tiếng động nào, sợ bị bọn họ phát hiện.
Lúc ngày càng gần bọn họ hơn, tôi bèn đổi chiều, đầu ở dưới, còn chân thì ở trên, hai tay cầm chặt sợi xích sắt, hoàn toàn dựa vào sức mình mà dịch xuống dưới.
Thần kinh của tôi căng chặt, thực sự là quá căng thẳng. Tôi đang ở ngay phía trên bọn họ, chỉ cần bọn họ ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy tôi ngay.
Càng lúc càng gần, tôi cũng không dám thở nữa, trong lòng không ngừng suy nghĩ cách đối phó bọn họ. Tôi buộc phải giải quyết được bọn họ chỉ trong một đòn, nếu không bọn họ sẽ có đủ thời gian báo cho người đang ở trong quán trọ.
Tôi bình tĩnh lại. Lúc cách mặt đất còn hai ba mét, tôi khẽ buông tay ra, cả người rơi thẳng xuống đất. Lúc sắp đáp xuống đất, tôi gập người lại, lăn ngay khỏi chỗ tiếp đất, lăn ra sau bọn họ.
Nhưng động tĩnh lúc tôi nhảy xuống khá lớn, người ngồi đối diện đã phát hiện ra. Sau khi nhìn thấy tôi nhảy xuống, gã giật mình đứng bật đậy, há miệng định hô lên.
Tôi đã chuẩn bị kỹ càng. Ngay lúc gã đứng dậy, tôi đã phi thẳng con dao về phía gã.
Tôi không định giết chết gã, cho nên đã quay hướng cán dao về phía trước rồi mới ném. Cũng may tôi và Tử Long từ nhỏ đã thường xuyên săn thú trên núi Miêu Vương, bởi vậy kỹ thuật ném đồ của tôi rất lợi hại. Cán dao đã đập trúng vào trán của gã.
Gã còn chưa kịp hô lên, con ngươi gã đã xoay mòng mòng rồi cả người gã ngã ngửa ra đất. Gần như cùng lúc đó, tôi cũng lao về phía hai người ở gần mình nhất.
Tôi chém tay thật mạnh vào gáy cả hai, nháy mắt cả hai người này cũng ngã xuống đất ngất đi. Thế nhưng người cuối cùng đã phản ứng rất nhanh, đứng dậy chạy về phía cửa quán trọ Tử Thi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận