Tôi không biết rốt cuộc trong bụng Tuyết Mai chứa bao nhiêu vong nhí, nhưng giọng nói này chắc chắn là âm thanh chói tai nhất tôi từng nghe, rất giống tiếng đầu máy quay đĩa than bị kẹt, rồi lại giống tiếng mũi dao mài trên nền đất.
Ngoài thứ âm thanh chói tai này ra còn có một luồng sức mạnh ác độc, u ám rợn người. Tử Long nghe cũng chau mày vì khó chịu, nghiến răng nói: "Mặc kệ đi, khống chế được chị ta trước đã!"
Tôi gật gù, đúng là không nhẹ nhàng được nữa, chúng tôi đều đã phải lôi hết sức bình sinh ra. Tuy trong bụng Tuyết Mai chứa vong nhí nhưng cũng không khỏe bằng hai chúng tôi.
Cả hai ra sức kéo chị ta đến thẳng bên giường. Nhưng chị ta phản kháng quá kịch liệt, không thể nào vật được chị ta lên giường, tôi đành giơ làm cú ngoắc chân chị ta.
Tuyết Mai ngã bổ nhào xuống giường, Tử Long giữ chặt một tay chị ta, đồng thời nhảy phóc lên phía bên kia giường, lấy dây thừng trấn hồn trên người xuống, trói chặt tay chị ta vào đầu giường.
Trong lúc Tử Long trói chị ta, tôi cũng phụ trách trói tay bên này, chỉ một chốc hai chúng tôi đã trói xong. Tiếp đó, chúng tôi tức tốc lùi về phía chân giường.
Chị ta tung chân đạp không ngừng vào khoảng không, sau khi đá mấy cú không trúng đâu thì chuyển sang đập giường, mà bụng chị ta đã căng tròn lên hơn nhiều. Lúc này, chúng tôi mới nhìn thấy rõ được, bụng của Tuyết Mai đã to như thể mang thai được vài tháng.
"Ghì cái chân xuống!" Tôi hét to, ngay sau đó ôm chân chị ta, ấn chặt xuống giường.
"Anh Cửu, hai anh..." Đúng lúc này, Lâm Y Y và Diệp Chu Tinh cũng đã nghe thấy tiếng ầm ĩ nên xông tới. Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, có vẻ cả hai ngỡ rằng chúng tôi đang làm chuyện xấu xa, vẻ mặt đầy giật mình và ngạc nhiên!
Tôi sắp không giữ được chân Tuyết Mai nữa, chị ta quá khỏe, tôi bèn lớn tiếng gọi: "Y Y, mau bật đèn lên, lấy thừng trấn hồn, mau!"
Tôi vừa quát lên, Lâm Y Y mới bừng tỉnh táo, vừa đáp vừa vội vàng kéo dây công tắc. Đèn trong phòng lập tức sáng bừng lên.
Diệp Chu Tinh cũng rất lanh lẹ, thoắt cái đã cầm hai sợi thừng trấn hồn tới. Tôi và Tử Long mỗi người một sợi, trói chặt lấy chân của Tuyết Mai.
Giờ thì Tuyết Mai đã nằm hình chữ "đại" ở trên giường. Dây thừng trấn hồn có pháp lực, chị ta càng giãy giụa sẽ chỉ càng đau đớn. Sau một hồi vật lộn, chị ta đã ngừng lại, miệng thở dốc, ánh mắt nhìn chúng tôi ai oán, "Ta sẽ không tha cho các ngươi đâu, ta sẽ ăn thịt các ngươi!"
Gương mặt Tuyết Mai đã hoàn toàn biến đổi, trở nên cực kì u ám, nghiến răng nhếch mép. Nhất là âm thanh phát ra từ miệng chị ta đã không còn là giọng nói thường ngày mà là tiếng hét nhức nhối của đám vong nhí kia hòa vào nhau.
Lâm Y Y sợ hãi núp phía sau tôi, ôm chặt lấy cánh tay tôi, lo lắng hỏi: "Anh Cửu, chị Tuyết Mai làm sao thế?"
Tôi chưa kịp trả lời, Diệp Chu Tinh đã phát hiện ra, bước lại gần giường, vén vạt áo ngủ trên người Tuyết Mai lên.
Lớp áo được kéo lên, chúng tôi trông thấy cái bụng căng phồng của Tuyết Mai. Da dẻ không còn là màu trắng mà đã biến thành đỏ nâu, căng tròn không khác gì quả bóng.
Trên cái bụng tròn căng ấy, ngoài mấy vết rạn như phụ nữ mang bầu là chi chít những đường mạch máu. Những đường vân máu mảnh như mạng nhện, khiến người ta có cảm giác như thể trên chiếc bụng phồng lên của chị ta có dính mạng nhện máu.
Và khi chúng tôi dán mắt nhìn chiếc bụng, tôi còn có thể thấy được bên trong lúc nhúc không ngừng, giống như có thứ gì đang bò trong bụng chị ta, ghê rợn không nói nên lời!
Quái dị hơn là bụng của Tuyết Mai đã càng lúc càng phình to, như sắp nổ tung đến nơi.
"Con người mang thai phải chín tháng, còn người có thai quỷ thì chỉ cần bảy ngày! Đã qua giờ tý, hiện giờ đã là ngày thứ hai! Đợi đến ngày thứ bảy, vong nhí trong bụng Tuyết Mai sẽ ra đời! Vong nhí ra khỏi cơ thể là chị ta chết chắc!" Nhìn thấy cảnh này, Diệp Chu Tinh cũng sa sầm nét mặt.
Tuyết Mai có thai quỷ nên cần rất nhiều thể lực, sau trận phản kháng vừa rồi, chị ta đã mệt đến nhũn người. Nhưng cặp mắt ai oán kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, khiến chúng tôi sởn cả người.
Chưa kể, hiện giờ vẻ mặt chị ta trông đã yếu ớt tiều tụy lắm rồi, chắc hẳn là lại thấy đói, là đám vong nhí trong bụng đang đòi ăn đây mà.
Tôi không thể để mặc như vậy, bèn cắn rách ngón trỏ, chấm lên trán chị ta. Tuyết Mai nhìn tôi đầy thù hằn rồi chỉ đành bất lực chìm vào giấc ngủ.
"Lúc trước tôi đã cảm thấy chị ta có vấn đề, nhưng la bàn bát quái của tôi không phát hiện ra được âm khí trên người chị ta! Tất cả là tại chúng ta sơ suất quá, không lường trước đến thể chất âm nữ mười kiếp của chị ta. Chúng ta hoàn toàn không phát giác ra, đám vong nhí đã trốn trong bụng chị ấy!" Tôi cảm thấy rất chán nản.
"May mà chúng ta phát hiện kịp thời, nếu không thì chẳng còn tý cơ hội nào! Bỗng dưng có quạ đen đến báo hỷ, thì ra chị ta có thai quỷ. Chúng ta... kinh nghiệm còn non quá!" Tử Long cũng thở phào một tiếng.
Lúc chúng tôi đang mải bàn luận, Lâm Y Y đã vòng qua bên kia giường. Chiếc giường rất rộng, Lâm Y Y lật chăn lên, chúng tôi trông thấy một người đàn ông đang nằm trong đó!
Không đúng, không phải người, là người giấy mới đúng! Gương mặt giống y hệt Mạnh Doanh, khi Tử Long lật lại thì sau lưng còn có sinh thần bát tự viết bằng thứ mực đỏ như máu.
Trên sinh thần bát tự còn dính cả tóc của Mạnh Doanh. Tôi đã từng thấy thứ này ở thôn Ma Câu, khi ấy, Tả Âm cũng dùng tóc của ông nội tôi để tìm ra ông! Nhưng tôi có thể thấy được kỹ thuật làm thật giả lẫn lộn của thợ tạo hình nhân giấy này chắc chắn còn cao tay hơn hẳn Tả Âm!
Vậy nên, tôi đã quá quen thuộc với thủ đoạn này!
"Thì ra là chúng ta đã hiểu nhầm chị ấy, chị ấy coi người giấy là Mạnh Doanh! Một lòng một dạ muốn sinh con cho Mạnh Doanh, lại có người sai khiến lũ quạ đen đến báo hỷ, mới khiến cho đám vong nhí chui vào bụng chị ấy, hòng mượn cơ thể của Tuyết Mai để sinh chúng ra, trở thành trẻ con hóa sinh!" Diệp Chu Tinh chau mày nói.
"Chờ đã... Tôi nhớ ra một việc!" Lúc Diệp Chu Tinh nói đến đây, tôi mới bỗng nhớ lại một đầu mối mà chúng tôi đã sơ hở bỏ qua: "Mọi người còn nhớ không? Chị Tuyết Mai luôn miệng nói những đứa trẻ đó đau ngón tay! Đám trẻ con ấy bị thầy bói quỷ hại chết. Còn lấy thịt chúng cho quạ ăn, quạ tới báo hỷ, thế là chúng theo tiếng kêu tìm tới Tuyết Mai, chui vào trong bụng của chị ấy!"
"Không sai, chắc hẳn là vậy!" Diệp Chu Tinh gật đầu: "Thợ làm vàng mã biết bồi hình nhân giấy và cả thầy bói quỷ kia đều đã ra tay rồi! Hiện giờ tôi vẫn chưa xác định được, rốt cuộc là chúng đã phát hiện ra và muốn nhắm vào chúng ta, hay là chỉ muốn lợi dụng thân phận âm nữ mười kiếp của Tuyết Mai để sinh đám vong nhí này ra! Nếu là nhắm vào chúng ta thì chúng ta không thể cứ đợi chờ mãi được, chúng ta cần chủ động ra tay! Nhất định phải tìm được thợ làm vàng mã đã đưa hình nhân giấy Mạnh Doanh tới, và cả thầy bói quỷ kia! Nếu như nhắm vào Tuyết Mai thì chắc chắn chúng định làm chuyện gì đó!"
"Đợi trời sáng rồi tính, cứu người trước đã!" Tử Long bình tĩnh thốt ra một câu, hiển nhiên là nói cho Diệp Chu Tinh nghe. Lúc trước anh ấy muốn chủ động tấn công thì Diệp Chu Tinh đã bắt anh phải đợi!
Tôi cũng tán thành quan điểm của Tử Long, nói: "Tử Long nói đúng, chúng ta phải cứu người trước!"
Diệp Chu Tinh vốn định sửng cồ lên, sau khi thấy tôi tán thành cũng chỉ đành nghiến răng nghiến lợi không lên tiếng nữa. Sau đó, Tử Long mới đánh mắt nhìn về phía tôi, bảo: "Sơ Cửu, lát nữa anh dụ đám vong nhí ra, em nhân cơ hội thu phục chúng!"
"Được!" Tôi gật đầu, lại nghĩ tới một vấn đề khác, hỏi Y Y: "Y Y, em biết đám trẻ con đó có bao nhiêu đứa không?"
Nghe tôi hỏi, Lâm Y Y trầm tư một lúc mới đáp: "Hình như là mười đứa, đúng rồi, có mười đứa! Em nhớ rất rõ, có ba đứa trẻ mồm miệng nhanh nhảu, rất dễ thương. Nhưng có bảy đứa không nói không rằng, đầu cứ cúi gằm, nhìn có vẻ rất yếu ớt."
Nghe bảo có đến mười vong nhí tôi đã thấy khá uể oải! Phải dụ từng đứa một ra khỏi bụng thì phải mất bao nhiêu công sức đây? Chắc đợi dẫn hết đám vong nhí này ra, chúng tôi cũng tốn gần hết tu vi!
Tử Long cũng cười bất lực, nhưng vẫn nói hết sức kiên định: "Dù bao nhiêu đứa đi nữa, chúng ta cũng phải đưa chúng ra! Càng để lâu chị Tuyết Mai càng nguy hiểm! Nếu đợi chúng dung nhập hoàn toàn vào cơ thể của chị ấy rồi, vậy sẽ chẳng còn tý hy vọng nào nữa đâu! Đã trở thành trẻ con hóa sinh tức là mầm mống ác quỷ, không những chúng sẽ hại người, mà còn ăn thịt cả Tuyết Mai! Chúng ta nợ Mạnh Doanh một mạng sống, dù thế nào chăng nữa cũng phải trả!"
"Được!" Tôi cũng gật đầu, đáp: "Chuyện không thể chậm trễ, chúng ta bắt đầu ngay thôi..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận