CĐây là tà thuật của Miêu tộc. Con mèo đen kia gọi hồn đã đánh thức bọn chúng. Tôi biết chắc chắn bọn chúng sẽ không tha cho tôi. Bởi vì trên người tôi có dương khí của người sống.
Nhưng tôi thật sự không ngờ động tác của chúng lại nhanh đến vậy, chặn ngay đường thoát của tôi.
Tôi không dám đến gần chúng, vội vàng lấy sợi dây thừng buộc xác quấn lên thước trấn hồn. Một tay tôi cầm đèn dầu, tuyệt đối không được để đèn bị tắt.
Tôi vừa quấn xong thước trấn hồn thì một âm thi trong số đó nhào về phía tôi. Hắn ta há miệng định cắn tôi. Phía khóe miệng của hắn đã mọc ra hai chiếc răng nanh sắc bén.
Tôi vội vàng lùi lại, chúi người về phía sau, né được bàn tay của âm thi. Tôi quét ngang thước trấn hồn trong tay, đánh thẳng vào ngực hắn ta.
Trên thước trấn hồn có quấn dây thừng trói xác. Tôi vừa đánh một cú đã khiến âm thi phải lùi lại mấy bước. Không đợi nó đứng vững, tôi đã ra tay tiếp luôn. Tôi chọc thẳng thước trấn hồn vào cái miệng đang há của nó.
Chiếc thước vừa đâm vào, miệng nó bắt đầu bốc khói đen không ngừng. Hai bên khóe miệng còn chảy ra một thứ chất lỏng màu xanh đen.
Chất lỏng này vừa nhỏ trúng vào thước trấn hồn của tôi đã khiến sợi dây thừng quấn trên đó bị ăn mòn.
Chất lỏng này, độc tính mạnh thật!
Tôi vội vàng lùi về sau rồi lại nhảy lên, đạp một cước vào bụng nó, khiến nó lăn xuống cầu thang.
Âm thi này vừa bị tôi đá xuống thì ba âm thi còn lại lập tức nhào tới. Tôi vừa đánh vừa lui. Thời gian hình thành của ba âm thi này ngắn, còn chưa quá đáng sợ.
Thứ tôi kiêng kị ở chúng chính là độc tố bên trong cơ thể chúng. Nếu như bị cắn phải, cái mạng của tôi cũng coi như xong. Bởi vậy, không thể đánh giáp lá cà với bọn chúng, nếu không sẽ chỉ thiệt tôi mà thôi.
Ý thức được điều đó, tôi ra tay càng ác hơn. Tôi nhảy lên mộ, bọn chúng cũng nhào tới, tôi vội vàng nhảy qua đầu chúng.
Khi nhảy qua, thước trấn hồn trong tay tôi gõ mạnh vào đầu một tên âm thi. Tấn công đỉnh đầu là cách tốt nhất để đối phó với thi thể.
Một tiếng phịch nặng nề vang lên, tôi gần như đã phát ra sức mạnh lớn nhất, đến cả tay cũng tê dại. Đầu của âm thi này đã bị tôi gõ thủng một lỗ, thứ chất lỏng màu xanh đen hôi tanh lập tức chảy ra từ đỉnh đầu của nó.
Tiếp đó, âm thi đó ngã co quắp ra đất. Mất chừng mười giây, tôi đã thấy thi thể đó từ từ hóa thành vũng chất lỏng màu xanh đen hôi tanh.
Mà trong vũng chất lỏng màu xanh đen đó có vô số những con trùng nhỏ màu xanh đang ngọ nguậy, lúc nha lúc nhúc, nhìn mà khiến người ta rợn tóc gáy.
Tôi không dám tới gần vũng chất lỏng đó, bèn dụ cho hai tên còn lại tới đầu cầu thang, cũng sử dụng cách giống như vậy, dùng thước trấn hồn đánh thẳng vào đỉnh đầu bọn chúng.
Sau khi oán khí của chúng bị đánh tan thì thân xác chúng đều hóa thành vũng chất lỏng hôi rình. Bên trong chất lỏng cũng đều là đám trùng nhỏ lúc nhúc.
Mấy âm thi này vừa mới tỉnh lại, không có quá nhiều ý thức nên dễ đối phó. Điều tôi lo lắng là những loại âm thi có linh trí.
Sau khi giải quyết xong bọn chúng, tôi định đi tìm âm thi đã bị tôi đá xuống. Tôi vừa bước ra tới đầu cầu thang thì thấy tên này đang bò lên.
Tôi đi xuống hai bậc, cầm thước trấn hồn định đánh vào đỉnh đầu của nó, nhưng bỗng có một giọng nói lạnh lùng vang lên bên dưới tầng một:
"Nếu cậu muốn tìm được bọn họ thì không được đánh chết hắn. Đánh chết hắn thì đừng nghĩ tới việc tìm thấy bọn họ!"
Vừa nghe thấy giọng nói này, tôi vội vàng rút thước trấn hồn lại, thay vào đó tôi đá bay gã âm thi xuống dưới. Tôi nhảy xuống theo, đồng thời gỡ dây thừng quấn trên thước trấn hồn, trói tên này vào cái thang.
Đợi khi tôi trói chặt được âm thi này rồi mới nhìn ra cửa chính, hóa ra là Diệp Thiếu Khanh. Hắn đứng trước cửa, hai tay chắp sau lưng, nhìn tôi chằm chằm bằng vẻ mặt đầy hứng thú.
Tôi nhìn thấy hắn vội hỏi: "Bạn của tôi đâu?"
"Đi rồi, bị thảo quỷ bà bắt đi!" Diệp Thiếu Khanh đáp rất thản nhiên.
"Thảo quỷ bà?" Tôi lẩm bẩm lại một câu, rồi mới nói tiếp, "Anh nói bà lão đó chính là thảo quỷ bà?"
"Đúng vậy!"
Diệp Thiếu Khanh gật đầu: "Bà ta chính là thảo quỷ bà. Mấy âm thi này đều là người nhà của bà ta. Bọn chúng đã ăn cổ trùng từ nhỏ, sau khi chết, cổ trùng trong cơ thể sẽ giữ cho cơ thể của chúng không bị thối rữa, khiến chúng biến thành âm thi, bất tử bất diệt!"
Khi Diệp Thiếu Khanh nói tới đây, tôi cũng đã nhớ lại, trước đây tôi cũng đã nghe sư phụ nói về thảo quỷ bà của Miêu Cương. Bọn họ đều là phụ nữ, từ nhỏ đã ăn cổ trùng, cả người đều là cổ trùng.
Nhưng điều đó vẫn luôn chỉ là tin đồn, rất ít người nhìn thấy thảo quỷ bà thật sự.
Nghĩ tới đây tôi bèn hỏi hắn: "Diệp Thiếu Khanh, sao anh biết bà ta là thảo quỷ bà? Những người khác đều bị bắt đi, sao anh lại không hề gì?
"Hừ hừ..."
Diệp Thiếu Khanh lạnh lùng nói tiếp: "Bác Diệp hồ đồ, các người cũng hồ đồ theo. Biết là phải tới Miêu Cương, vậy mà lại không hiểu gì về Miêu Cương cả. Từ lúc tôi bước vào nhà đã thấy, cái nhà sàn này được quét dọn rất sạch sẽ, không chỉ bụi bặm mà đến ngay cả một sợi mạng nhện cũng không có. Điểm đơn giản nhất là thảo quỷ bà không có ngón trỏ và ngón giữa mà các người cũng không phát hiện ra. Ở cái đất này, chỉ có nhà của người nuôi cổ trùng mới sạch sẽ như vậy!"
Anh ta nói vậy rồi tôi mới nghĩ ra. Từ khi bước chân lên bậc nhà bà lão, tôi đã cảm thấy căn nhà sạch sẽ tới bất thường.
Còn cả ngón giữa và ngón trỏ của bà lão đúng là đã bị cụt, có lẽ là do luyện tà thuật nuôi trùng.
Nhưng tôi không hiểu đặc điểm của thảo quỷ bà nên nào nghĩ ra bà lão chính là thảo quỷ bà, là người từ nhỏ đã sống cùng trùng độc.
Nhưng nghĩ tới việc Diệp Thiếu Khanh nhận ra thân phận của bà lão mà không nói cho mọi người thì tôi bỗng thấy khó chịu. Tôi không khỏi chất vấn:
"Anh đã biết bà lão chính là thảo quỷ bà, sao không nhắc nhở mọi người? Còn cả hai người đệ tử của nhà họ Diệp các anh, anh cũng không giúp họ, chỉ trơ mắt nhìn họ bị hại chết, anh đúng là máu lạnh?"
"Hừ..."
Diệp Thiếu Khanh cười mỉa mai, vẻ mặt xem chừng không hề quan tâm chút nào:
"Tôi đã trốn đi từ trước để chứng minh suy đoán của mình. Nhìn đám cổ trùng bên trong những âm thi đã bị đánh chết, còn cả giày âm dương nữa, tôi biết ngay thảo quỷ bà chính là người Cổ Miêu (người Miêu nuôi cổ trùng). Ha ha... Nếu như tôi không như vậy thì làm sao có thể tìm thấy hang ổ của Cổ Miêu? Thảo quỷ bà này chỉ là chó trông nhà của Cổ Miêu. Chúng ta tới đây là để tìm Cổ Miêu. Chỉ có bọn họ mới có những âm thi hơn trăm năm hoặc hơn cả ngàn năm, như vậy mới có thể tìm được nấm quan tài."
Nhìn bộ dạng chuyện không liên quan tới mình, coi đồng đội là mồi của Diệp Thiếu Khanh, tôi thấy tức nghẹn. Nhưng tôi vẫn nhẫn nhịn mà hỏi hắn:
"Vậy làm sao mà anh biết âm thi này có thể tìm được thảo quỷ bà?"
"Cậu đúng là có tài mà không có trí!"
Diệp Thiếu Khanh cười khinh miệt, sau đó chìa một đôi giày vải ra trước, nói giọng nặng nề:
"Tôi nói cho cậu biết, đây là giày âm dương! Là giày đi cho người chết, cũng là giày mà người cản thi (chỉ những người đưa xác chết từ nơi này tới nơi nọ trong truyền thuyết, trong phim ảnh thì đó thường là những đạo sĩ Mao Sơn có thể sử dụng bùa dán lên trán xác chết, tay cầm pháp đăng dẫn đường) sử dụng. Cậu tưởng đế giày kia làm từ vải sao? Không phải, đó là da người đã được thấm dầu. Người sống đi giày dương, người âm đi giày âm, xác sống đi giày âm dương. Khi bọn họ đi giày âm dương, tôi còn tưởng bọn họ đều sẽ chết, nhưng không ngờ thảo quỷ bà lại chỉ bắt bọn họ đi. Điều đó cũng có nghĩa là thảo quỷ bà đã đưa họ tới hang hổ của Cổ Miêu. Âm thi này là người nhà của bà ta, để nó đi giày âm dương thì đương nhiên có thể dẫn chúng ta tìm được thảo quỷ bà!"
Không biết vì sao nhìn Diệp Thiếu Khanh lúc này và nghe những lời hắn nói, tôi bất giác liên tưởng tới Tả Âm, đó đều là loại người không từ thủ đoạn, cực kỳ thâm độc, xảo trá.
Kẻ này, sau này nhất định sẽ là đại họa.
Tôi ngây ra một lúc mới hỏi hắn:
"Anh là thiếu chủ của nhà họ Diệp, là người tu đạo, tại sao lại hiểu nhiều tà thuật vậy? Không chỉ có thảo quỷ bà mà đến cả giày âm dương cũng biết?"
Tôi vừa hỏi vậy thì thấy trong mắt Diệp Thiếu Khanh thoáng qua một tia nham hiểm, nhưng hắn đã trấn tĩnh lại ngay. Hắn lạnh lùng nói:
"Làm sao tôi biết? Không cần cậu quan tâm. Muốn cứu người của cậu thì đi cùng tôi! Nếu cậu còn lần khân nữa thì đợi mà nhặt xác bọn họ đi!"
Diệp Thiếu Khanh nói xong bèn đi tới đầu bậc thang phía sau tôi. Tôi tưởng hắn định làm gì bèn quay đầu nhìn, nào ngờ lại thấy hắn ngồi xổm dưới đất, đặt chân của âm thi lên trên đùi mình, sau đó cởi giày vải của âm thi, xỏ đôi giày âm dương trên tay hắn vào chân âm thi.
Nhưng hắn đi ngược, chân trái đi giày phải, chân phải đi giày trái, vừa xỏ giày vừa hét lớn:
"Âm đương điên đảo, càn khôn thay đổi, người sống phía trước, người chết phía sau, đưa bọn ta đi tìm thảo quỷ bà!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận