Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 75: Tiếng tù cúng tế

Ngày cập nhật : 2025-07-22 08:59:30
Tiếng quang quác vang lên ngay phía sau lưng khiến tôi và Diệp Thiếu Khanh giật mình. Chúng tôi nhìn nhau, lặng lẽ cầm vũ khí trong tay, đồng thời cùng quay người lại nhìn.
Vừa quay lại, chúng tôi nhìn thấy hai người Miêu, một nam, một nữ, tuổi cũng tầm như tôi.
Bọn họ cầm tay nhau. Mỗi người đều cầm một con dao lưỡi cong của tộc Miêu. Người đàn ông chĩa dao về phía chúng tôi, vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa cảnh giác, miệng nói bô bô, hình như là thổ ngữ của người Miêu. Chúng tôi hoàn toàn không hiểu.
Diệp Thiếu Khanh đột nhiên bật cười, nói:
"Cặp tình nhân này đi chăn thả gia súc, chắc là nghe thấy tiếng tù cúng tế mới vội quay về. Đáng tiếc chúng ta không biết Miêu ngữ cổ xưa nhất, nếu không đã có thể thăm dò bọn họ về tình hình của Cổ Miêu."
Diệp Thiếu Khanh vừa nói xong, người Miêu nam lại bô bô cái miệng. Chúng tôi hoàn toàn không hiểu. Nhưng nhìn biểu cảm phẫn nộ của anh ta thì hình như là chúng tôi xâm nhập vào khu vực của họ nên anh ta đang rất tức giận.
Diệp Thiếu Khanh cười khinh thường, lạnh lùng phun ra một từ, giết!
Vừa dứt lời, hắn bèn ra tay luôn, tốc độ rất nhanh. Người Miêu nam thấy Diệp Thiếu Khanh ra tay thì cũng hét lên một tiếng, con dao trong tay quét ngang, nhằm thẳng về phía cổ Diệp Thiếu Khanh.
Diệp Thiếu Khanh khẽ nghiêng người, chuyển động theo con dao, cuối cùng áp sát cánh tay của người Miêu nam. Một tay hắn nhanh như điện chớp, chộp lấy cổ người đàn ông.
Hắn dùng sức bóp, người Miêu nam phải rướn lên đứng bằng mũi chân, khuôn mặt đỏ gắt chỉ trong nháy mắt, con dao trong tay anh ta cũng rơi xuống bãi cỏ.
Người Miêu nữ thấy người yêu mình bị khống chế cũng định tiến lên giúp. Tôi trừng mắt nhìn cô ta, nói một câu nặng nề:
"Cấm ra tay, tôi không giết phụ nữ!"
Cũng không biết là do cô ta hiểu lời tôi hay là dè chừng ánh mắt của tôi mà không dám tiến lên. Nhưng ánh mắt cô ta nhìn tôi có sự khẩn cầu, hình như đang xin chúng tôi buông tha cho người yêu của mình.
"Không thể để lại hậu họa, nếu không sau này cậu sẽ hối hận!"
Diệp Thiếu Khanh thấy tôi mềm lòng bèn quát thẳng vào mặt tôi.
Tôi thấy hắn định giết người Miêu nam bèn giữ cổ tay hắn, nói:
"Tha cho bọn họ. Bọn họ là Cổ Miêu nhưng chưa chắc đã là người xấu! Tôi tin bọn họ sống trong núi, cách biệt với nhân thế, tâm tính còn trong sạch hơn bất kỳ ai!"
"Ngây thơ!"
Diệp Thiếu Khanh hừ lạnh, bàn tay đang bóp cổ người Miêu nam gồng lên, mắt người đàn ông lập tức trắng dã.
Lời nói không thể ngăn cản được hắn, khi nhìn thấy người đàn ông sắp bị bóp chết, tôi bèn chộp lấy cổ tay Diệp Thiếu Khanh, cũng bóp mạnh.
Lực cánh tay của Diệp Thiếu Khanh rất mạnh, nhưng cuối cùng cũng không đấu lại nổi chân khí của tôi. Bàn tay của hắn cũng từ từ nới lỏng. Đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn tôi chằm chằm. Hắn gằn từng từ đầy tức giận:
"Cậu định ép tôi giết cậu?"
"Hi hi..."
Tôi cười nói:
"Giết tôi thì chắc anh không giết nổi đâu, có điều, tôi cũng muốn tìm cơ hội tỷ thí với anh xem sao. Thân thủ của anh không tệ, có lẽ tương xứng với Tử Long, nhưng trong cơ thể tôi có chân khí, có thể liều mạng với anh một phen!"
"Buông tay!"
Diệp Thiếu Khanh trừng tôi, có lẽ hết cách với tôi rồi nên hắn cũng buông tay khỏi cổ người Miêu nam, tôi cũng buông tay.
Người miêu Nam quỳ rạp xuống đất, ôm cổ thở gấp gáp. Khi tôi nhìn, anh ta bỗng nhìn tôi gật đầu, hình như đang cảm ơn tôi.
"Lý Sơ Cửu, vậy cậu nói cho tôi biết, giờ phải làm sao? Giữ lại bọn chúng, sau này chắc chắn cậu sẽ hối hận!"
Diệp Thiếu Khanh quay lưng lại nói với tôi, rõ ràng là hắn đã thỏa hiệp, muốn để tôi xử lý chuyện này.
Tôi cười nói:
"Đánh ngất bọn họ, dê, bò không quay về, người trong tộc của họ sẽ đi tìm."
Nói xong, tôi cũng liền ra tay đánh mạnh một nhát vào gáy người đàn ông, khiến anh ta lập tức hôn mê bất tỉnh.
Khi tôi đang định đánh ngất người phụ nữ thì cô ta đột nhiên kéo tay tôi lại. Vẻ mặt vừa sợ hãi lại vừa lo lắng, miệng nói bô bô những lời tôi nghe không hiểu, hình như rất gấp gáp.
Tôi cũng hơi bối rối. Cô ta chỉ tay về phía khu rừng tre rậm rạp ở sườn núi, lắc đầu liên tục, sau đó lại chỉ tay về con đường chúng tôi đã đi tới, ra sức cười và gật đầu.
Tôi nhìn cô ta, chau mày trầm tư một lúc mới nói:
"Cô muốn khuyên chúng tôi không nên tới khu trại à?"
Tôi sợ cô ta không hiểu nên khi nói còn dùng ngón tay chỉ về rừng tre ở sườn núi. Tôi vừa chỉ vừa nói, hình như cô ta đoán được ý trong lời nói của tôi nên gật đầu liên tục. Nụ cười của cô ta rất trong sáng, giống như nước suối trong trên núi, khiến người ta cảm thấy thư thái đến kỳ lạ.
Tôi hơi sửng sốt rồi lại chỉ vào con đường chúng tôi đã đi vào, nói:
"Cô đang nhắc nhở chúng tôi ở đây rất nguy hiểm, muốn chúng tôi quay về sao?"
"Ừ."
Cô ta ừ một tiếng, gật đầu như gà mổ thóc, nụ cười càng rực rỡ, vui vẻ hơn.
Nói thẳng ra, đây là nụ cười trong sáng, thuần khiết nhất mà tôi từng thấy trong đời. Bọn họ đều sống giữa muôn vàn núi rừng, không hề bị xã hội bên ngoài làm ô nhiễm.
Tôi tin chắc, dù bọn họ là người Cổ Miêu thần bí, đáng sợ nhất thì tâm tính cũng trong sạch, lương thiện hơn người ngoài rất nhiều.
Tôi nhìn đôi mắt trong sáng của cô ta, cười nói:
"Cảm ơn cô, nhưng chúng tôi nhất định phải đi!"
Cô ta còn chưa kịp phản ứng, có lẽ là đang đoán xem tôi vừa nói gì, thì đã bị tôi đánh bất tỉnh.
Tôi không dùng sức quá mạnh, có lẽ cô ta sẽ tỉnh lại nhanh thôi.
"Lý Sơ Cửu, đừng có lúc nào cũng thánh thiện như thế. Chốn giang hồ nhân tâm hiểm ác, cậu sẽ bị đùa đến chết đấy."
Sau khi tôi đánh ngất bọn họ, Diệp Thiếu Khanh quay đầu nói một câu rất lạnh lùng. Nói xong hắn đi thẳng tới rừng tre ở sườn núi.
"Đợi đã, anh đi như vậy, e rằng chưa tìm được nấm quan tài cũng đã bị người Cổ Miêu giết chết rồi!"
Tôi thấy hắn đi bèn hô lên.
Diệp Thiếu Khanh dừng lại, nhìn tôi nghi hoặc, không nói gì. Tôi chỉ vào hai người nằm trên đất, nói:
"Đây là hang ổ của người Cổ Miêu, hai người chúng ta dù lợi hại đến mấy cũng không thể đánh lại bọn họ, đúng không? Vậy nên, tốt nhất chúng ta nên thay sang quần áo của họ, trà trộn đi vào, sau đó tùy cơ ứng biến! Đương nhiên, anh có thể đi vào một cách nghênh ngang, dù sao anh cũng là thiếu chủ của Diệp gia mà."
Tôi cố ý nói như vậy là để mỉa mai lại hắn ta. Trước đây tôi luôn bị hắn coi thường, giờ cuối cùng cũng có cơ hội lấy lại tí thể diện, đương nhiên tôi không thể bỏ qua.
Tôi cười rất đắc ý. Diệp Thiếu Khanh nghiến răng, trừng mắt nhìn tôi, rốt cuộc cũng quay lại, bắt đầu cởi quần áo của người Miêu nam.
"Quần áo của người đàn ông này là của tôi, cậu đi cởi của người phụ nữ."
Tôi đã nghĩ tới việc thay quần áo của người đàn ông, nhưng bị Diệp Thiếu Khanh cướp trước mất rồi. Hắn còn lạnh lùng nói một câu:
"Tôi có thể đổi nhưng tôi sẽ cởi sạch sẽ. Nếu có hứng thú tôi còn có thể phá hủy sự trong trắng của cô ta đấy!"
"Vậy thôi, để tôi đi!"
Tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt, đi tới bên cạnh người phụ nữ người Miêu, nói một câu:
"Tôi không cố ý, sau khi cô tỉnh lại, xin đừng trách tội!"
Tôi nói xong mới đỡ cô ta ngồi dậy, bắt đầu cởi lớp quần áo người Miêu bên ngoài ra. Nhìn thấy bên trong vẫn còn lớp quần áo dày dặn, tôi mới thầm thở phào.
Trang phục Miêu vốn rộng, nhưng dù sao đây cũng là đồ phụ nữ, sau khi mặc lên người, ống tay, ống chân đều ngắn mất một đoạn, trông chẳng ra cái gì.
Diệp Thiếu Khanh nhìn tôi mà không nhịn được cười, sau rồi hắn đi về phía rừng tre ở sườn núi. Tôi sợ trời tối lạnh nên đã đắp quần áo của mình lên người cô gái rồi mới đuổi theo.
Lúc này trời đã tối, mà sâu bên trong rừng tre đã có ánh lửa truyền ra. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thổi sừng trâu và đánh trống, hình như người Cổ Miêu đang tổ chức một hoạt động cúng tế rất long trọng.
Tốc độ của Diệp Thiếu Khanh rất nhanh. Hắn luôn đi phía trước, như một bóng ma đi xuyên màn đêm.
Cũng không biết tại sao, khi nhìn bóng lưng hắn tôi lại bất chợt nghĩ tới quẻ bói mà sư phụ Tiêu Dao Tử tính cho tôi và Tử Long.
Sư phụ từng nói, tôi và Tử Long số mệnh tương xung. Anh ấy là rồng, còn tôi là hổ, từ xưa rồng hổ tranh đấu, tất có một bên chết. Hơn nữa, sư phụ còn tính ra được, tôi và Tử Long đều có sinh tử kiếp.
Cách duy nhất là sẽ có một người xuất hiện trong cuộc đời chúng tôi. Sự xuất hiện của người này sẽ hóa giải số mệnh tương xung của tôi và Tử Long, cũng hóa giải sinh tử kiếp của chúng tôi.
Tôi vẫn không dám nói với Tử Long chuyện này. Sư phụ cũng không nói cho anh ấy biết. Khi còn ở địa cung Dạ Lang, sự xuất hiện của Vương Lỗi đã khiến tôi bắt đầu nghi ngờ. Liệu anh ta có phải là người trong số mệnh của chúng tôi không!
Nhưng điều kỳ lạ là, cảm giác mà Diệp Thiếu Khanh mang lại cho tôi lại hoàn toàn khác, nhất là khi những suy nghĩ từ sâu bên trong nội tâm tôi giống như là một loại điềm báo.
Tôi vừa đi theo Diệp Thiếu Khanh vừa nghĩ lại chuyện này, bất giác đã tới phạm vi của rừng tre từ lúc nào không hay.
Trời đã tối hẳn nhưng trăng rất sáng, dù không bật đèn pin thì cũng có thể nhìn rõ đường. Chúng tôi bước đi rất cẩn thận, nhưng cũng không gặp phải bất kỳ loài nào có độc.
Có lẽ điều này cũng đã nghiệm chứng được câu nói, người sử dụng độc thì bình thường sẽ không tìm thấy mấy thứ độc khủng khiếp trong nhà. Đương nhiên, người nuôi cổ thì xung quanh cũng sẽ không có cổ trùng nguy hiểm xuất hiện!
Rừng tre này rất lớn, chỉ toàn là tre, che phủ toàn bộ một vùng rộng lớn, là sự che chở rất tự nhiên.
Hiện tại chúng tôi mặc trang phục Miêu, cũng chính là người Miêu, vậy nên không cần lén lút mà cứ thế nghênh ngang đi vào.
Sau khi đi vào trong rừng tre được vài phút, ở khu vực chính giữa rừng tre đột nhiên trở nên rộng rãi, không còn tre mọc chọc trời mà xuất hiện vô số những tảng đá.
Đứng trên một tảng đá cao có thể nhìn thấy khu trại Miêu với ánh lửa sáng bừng ở cách đó không xa. Không cần nghĩ cũng biết, đây chắc chắn là tộc Cổ Miêu khủng khiếp, thần bí nhất mà chúng tôi đang tìm kiếm.

Bình Luận

0 Thảo luận